Phần dẫn: Ngày nhà giáo Quá trưa, cả thành phố vẫn chìm trong màn sương mù dày đặc. Trong không khí dường như tràn ngập đủ loại cát bụi, tuy nhẹ tênh nhưng lại có cảm giác ngột ngạt. Đoàn xe nườm nượp nối đuôi nhau như những dòng chảy của sắt thép chia cắt con đường trong thành phố dường như cũng phải chịu áp lực của bầu không khí nặng nề này. Cái thành phố bị ô nhiễm nặng bởi ngành công nghiệp đang ở thời khắc rệu rã nhất trong ngày. Lúc này đây, một giọt nước trong dòng chảy hồng thủy đã rời bỏ phương hướng ban đầu, quành gấp khi đi đến dốc của cầu vượt. Sau khi đi xuyên qua những con đường dọc ngang đan chéo nhau như mạng nhện thì dừng trước một tòa nhà ba tầng kiến trúc cũ. Cánh cửa xe viết hàng chữ: “Tổ chương trình Thực hiện ước mơ của đài truyền hình thành phố C” đột nhiên bị kéo ra, mấy người nhảy xuống xe, ai nấy đều bận rộn bắt tay vào việc. Một cô gái trẻ có khuôn mặt khả ái vừa lấy tay vuốt tóc vừa hỏi bác tài xế: “Đúng là ở đây phải không ạ?” Sau khi nhận được câu trả lời…
Chương 6: Phương hướng
Cuồng Vọng Phi Nhân TínhTác giả: Lôi MễTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámPhần dẫn: Ngày nhà giáo Quá trưa, cả thành phố vẫn chìm trong màn sương mù dày đặc. Trong không khí dường như tràn ngập đủ loại cát bụi, tuy nhẹ tênh nhưng lại có cảm giác ngột ngạt. Đoàn xe nườm nượp nối đuôi nhau như những dòng chảy của sắt thép chia cắt con đường trong thành phố dường như cũng phải chịu áp lực của bầu không khí nặng nề này. Cái thành phố bị ô nhiễm nặng bởi ngành công nghiệp đang ở thời khắc rệu rã nhất trong ngày. Lúc này đây, một giọt nước trong dòng chảy hồng thủy đã rời bỏ phương hướng ban đầu, quành gấp khi đi đến dốc của cầu vượt. Sau khi đi xuyên qua những con đường dọc ngang đan chéo nhau như mạng nhện thì dừng trước một tòa nhà ba tầng kiến trúc cũ. Cánh cửa xe viết hàng chữ: “Tổ chương trình Thực hiện ước mơ của đài truyền hình thành phố C” đột nhiên bị kéo ra, mấy người nhảy xuống xe, ai nấy đều bận rộn bắt tay vào việc. Một cô gái trẻ có khuôn mặt khả ái vừa lấy tay vuốt tóc vừa hỏi bác tài xế: “Đúng là ở đây phải không ạ?” Sau khi nhận được câu trả lời… Tôi đang ở đâu?Người đàn ông bất lực ngẩng đầu lên, trước mặt là một màn đêm đen kịt. Đó đúng là đêm đen theo đúng nghĩa của nó, không hề có lấy bất cứ một đồ vật gì để có thể nhận ra hình bóng lờ mờ của nó.Người đàn ông cử động chân tay, nhưng không rời được khỏi chỗ ngồi, anh ta đã bị trói chặt vào một chiếc ghế. Chí ít là anh ta cảm thấy thế.Bóng đêm mênh mông. Nó mang đến cho nguời ta một ảo giác dài lê thê. Người đàn ông cảm thấy mình như đang ở trong một căn phòng trống trải. Anh ta thử kêu lên một tiếng: “Cứu tôi với…”Anh ta nhanh chóng nhận ra có điều lạ. Bởi vì, nơi này ngay cả tiếng vọng cũng không có.Càng hoảng sợ, tiếng kêu của anh ta càng to: “Cứu tôi với… có ai không... cứu tôi với!”Bóng đêm như mở toang hoác cái mồm to tướng, tiếng kêu của anh ta vừa bật ra đã bị nó nuốt gọn không thương tiếc.Người đàn ông cố hết sức vận động tay chân, nhưng nỗi sợ hãi đã sớm tiêu hao toàn bộ sức lực của anh ta, anh ta nhanh chóng mệt mỏi rã rời, mềm oặt ra trên ghế.Bỗng nhiên, một giọng nói trầm đục vang lên: “Hãy cử động tay trái!”Người đàn ông hoảng sợ nhìn bốn xung quanh, tiếng nói hình như phát ra ngay bên tai, lại hình như bao vây thành một vòng tròn.“Ngươi… ngươi là ai?”“Hãy cử động tay trái!”“Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?”Tiếng nói chưa dứt, một luồng điện đau nhói xuyên qua cơ thể, cả người anh ta bất giác uốn cong lên, cảm giác như có hàng trăm mũi kim nhỏ cùng lúc đâm vào nội tạng.Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông khiến chủ nhân của tiếng nói kia rất hoan hỉ, vẫn giọng nói lạnh lùng ẩn giấu một chút vui sướng:“Hãy cử động tay trái.”Người đàn ông không dám chểnh mảng, cố sức nhúc nhích cánh tay trái bị trói chặt trên ghế. Anh phát hiện thấy tay trái mình có thể sờ vào bốn cái nút bấm xếp thành hình chữ thập.“Sờ được cái nút bấm đó chưa?”“Sờ... sờ được rồi!”“Tốt, bây giờ hãy trả lời những vấn đề của tao. Mỗi vấn đề tao cho mày thời gian ba giây suy nghĩ. Nếu mày trả lời đúng, tao sẽ thả cho mày đi.”“Đợi, đợi đã…”“Phía đông là phía nào?”“Rốt cuộc ngươi là…”“3,2…”Người con trai không muốn thử cảm giác bị kích điện một lần nữa, chẳng kịp nghĩ ngợi gì vội ấn nút bấm phía bên phải.“Sai rồi”Bất thình lình, cảm giác đau nhói lại đâm xuyên qua người anh ta. Anh ta đau đớn co rúm người lại, nhưng tứ chi vẫn bị trói chặt vào ghế, ngoài cảm giác đau đớn ở cổ chân, cổ tay ra, mọi cố gắng của anh đều phí công vô ích.Giọng nói khô khốc lại vang lên: “Phía bắc là phía nào? 3, 2…”Ngươi đàn ông hoảng sợ ấn vào nút bấm hướng lên trên.“Sai rồi!” Trong giọng nói ấy ẩn chứa một niềm hoan hỉ, giống như đứa trẻ tinh nghịch phát hiện ra sự thú vị của trò chơi.Cơ thể rúm ró của người con trai chưa kịp hoàn hồn thì lại bị một trận kích điện mãnh liệt bất ngờ ập đến.Cứ như thế mấy lần liền.Câu hỏi của người ra đề rất đơn giản, chỉ là vấn đề phương hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Nhưng cho dù người đàn ông có lựa chọn thế nào, đáp án vẫn cứ sai. Tinh thần và tâm trí của người đàn ông không còn tỉnh táo nữa, một dòng nước dãi từ khoé miệng chảy dài xuống ngực. Mỗi lần cuống cuồng sợ hãi nghe câu hỏi xong, anh đều ấn nút bấm một cách điên cuồng, sau đó lại là một trận co giật mãnh liệt kèm theo những tiếng kêu thảm thiết.“Phía Nam là phía nào? 3, 2…”“Tôi xin anh... hãy tha cho tôi…” Người con trai khóc thành tiếng, “Anh muốn gì tôi cũng đều đưa cho anh…”Giây cuối cùng trôi qua, lần này không thấy dòng điện bị kích nữa.Một lúc sau, giọng nói kia lại vang lên nhưng có phần hạ thấp xuống:“Mày chẳng có cái gì cho tao cả. Tao chỉ muốn mày biết, phương hướng... rất là quan trọng.”Tiếng thở gấp gáp của người con trai bỗng chốc dừng lại, anh ta ngẩng đầu lên, bốn xung quanh tất nhiên vẫn là đêm tối mênh mông. Nhưng trước mắt anh ta hình như hiện lên một bóng người mờ mờ.Anh ta kêu lên thất thanh: “Tôi biết anh là ai rồi! Anh là…”Cơn đau đớn bất ngờ ập đến khiến cho mấy từ tiếp theo tắc nghẹn giữa cổ họng, kỳ lạ là, lần này điều mà anh ta cảm thấy không phải là sự đau đớn mà là một sự kh*** c*m sâu sắc xuyên suốt cơ thể. Trong cơn co giật rúm cả người, anh ta nhìn thấy những tràng pháo hoa đang không ngừng bắn toé ra, nếu như anh ta có thể chịu đựng thêm một chút nữa thì có thể phát hiện thấy trong gian phòng bịt kín này ngoài anh ta ra, cả bốn phía đều được bao bọc bởi những mảng cách âm dày. Đáng tiếc anh ta không thể chịu đựng hơn được. Pháo hoa là thứ cuối cùng anh ta nhìn thấy. Anh ta như đang nhớ lại một câu chuyện nào đó. Nhưng cái ý thức còn sót lại ấy nhanh chóng bị nhấn chìm trong đêm tối mênh mông.Một lúc sau, từ những máy tăng âm trên bốn bức tường phát ra một thanh âm kỳ quái, vừa giống như tiếng khóc vừa giống như lời than thở.
Tôi đang ở đâu?
Người đàn ông bất lực ngẩng đầu lên, trước mặt là một màn đêm đen kịt. Đó đúng là đêm đen theo đúng nghĩa của nó, không hề có lấy bất cứ một đồ vật gì để có thể nhận ra hình bóng lờ mờ của nó.
Người đàn ông cử động chân tay, nhưng không rời được khỏi chỗ ngồi, anh ta đã bị trói chặt vào một chiếc ghế. Chí ít là anh ta cảm thấy thế.
Bóng đêm mênh mông. Nó mang đến cho nguời ta một ảo giác dài lê thê. Người đàn ông cảm thấy mình như đang ở trong một căn phòng trống trải. Anh ta thử kêu lên một tiếng: “Cứu tôi với…”
Anh ta nhanh chóng nhận ra có điều lạ. Bởi vì, nơi này ngay cả tiếng vọng cũng không có.
Càng hoảng sợ, tiếng kêu của anh ta càng to: “Cứu tôi với… có ai không... cứu tôi với!”
Bóng đêm như mở toang hoác cái mồm to tướng, tiếng kêu của anh ta vừa bật ra đã bị nó nuốt gọn không thương tiếc.
Người đàn ông cố hết sức vận động tay chân, nhưng nỗi sợ hãi đã sớm tiêu hao toàn bộ sức lực của anh ta, anh ta nhanh chóng mệt mỏi rã rời, mềm oặt ra trên ghế.
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm đục vang lên: “Hãy cử động tay trái!”
Người đàn ông hoảng sợ nhìn bốn xung quanh, tiếng nói hình như phát ra ngay bên tai, lại hình như bao vây thành một vòng tròn.
“Ngươi… ngươi là ai?”
“Hãy cử động tay trái!”
“Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?”
Tiếng nói chưa dứt, một luồng điện đau nhói xuyên qua cơ thể, cả người anh ta bất giác uốn cong lên, cảm giác như có hàng trăm mũi kim nhỏ cùng lúc đâm vào nội tạng.
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông khiến chủ nhân của tiếng nói kia rất hoan hỉ, vẫn giọng nói lạnh lùng ẩn giấu một chút vui sướng:
“Hãy cử động tay trái.”
Người đàn ông không dám chểnh mảng, cố sức nhúc nhích cánh tay trái bị trói chặt trên ghế. Anh phát hiện thấy tay trái mình có thể sờ vào bốn cái nút bấm xếp thành hình chữ thập.
“Sờ được cái nút bấm đó chưa?”
“Sờ... sờ được rồi!”
“Tốt, bây giờ hãy trả lời những vấn đề của tao. Mỗi vấn đề tao cho mày thời gian ba giây suy nghĩ. Nếu mày trả lời đúng, tao sẽ thả cho mày đi.”
“Đợi, đợi đã…”
“Phía đông là phía nào?”
“Rốt cuộc ngươi là…”
“3,2…”
Người con trai không muốn thử cảm giác bị kích điện một lần nữa, chẳng kịp nghĩ ngợi gì vội ấn nút bấm phía bên phải.
“Sai rồi”
Bất thình lình, cảm giác đau nhói lại đâm xuyên qua người anh ta. Anh ta đau đớn co rúm người lại, nhưng tứ chi vẫn bị trói chặt vào ghế, ngoài cảm giác đau đớn ở cổ chân, cổ tay ra, mọi cố gắng của anh đều phí công vô ích.
Giọng nói khô khốc lại vang lên: “Phía bắc là phía nào? 3, 2…”
Ngươi đàn ông hoảng sợ ấn vào nút bấm hướng lên trên.
“Sai rồi!” Trong giọng nói ấy ẩn chứa một niềm hoan hỉ, giống như đứa trẻ tinh nghịch phát hiện ra sự thú vị của trò chơi.
Cơ thể rúm ró của người con trai chưa kịp hoàn hồn thì lại bị một trận kích điện mãnh liệt bất ngờ ập đến.
Cứ như thế mấy lần liền.
Câu hỏi của người ra đề rất đơn giản, chỉ là vấn đề phương hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Nhưng cho dù người đàn ông có lựa chọn thế nào, đáp án vẫn cứ sai. Tinh thần và tâm trí của người đàn ông không còn tỉnh táo nữa, một dòng nước dãi từ khoé miệng chảy dài xuống ngực. Mỗi lần cuống cuồng sợ hãi nghe câu hỏi xong, anh đều ấn nút bấm một cách điên cuồng, sau đó lại là một trận co giật mãnh liệt kèm theo những tiếng kêu thảm thiết.
“Phía Nam là phía nào? 3, 2…”
“Tôi xin anh... hãy tha cho tôi…” Người con trai khóc thành tiếng, “Anh muốn gì tôi cũng đều đưa cho anh…”
Giây cuối cùng trôi qua, lần này không thấy dòng điện bị kích nữa.
Một lúc sau, giọng nói kia lại vang lên nhưng có phần hạ thấp xuống:
“Mày chẳng có cái gì cho tao cả. Tao chỉ muốn mày biết, phương hướng... rất là quan trọng.”
Tiếng thở gấp gáp của người con trai bỗng chốc dừng lại, anh ta ngẩng đầu lên, bốn xung quanh tất nhiên vẫn là đêm tối mênh mông. Nhưng trước mắt anh ta hình như hiện lên một bóng người mờ mờ.
Anh ta kêu lên thất thanh: “Tôi biết anh là ai rồi! Anh là…”
Cơn đau đớn bất ngờ ập đến khiến cho mấy từ tiếp theo tắc nghẹn giữa cổ họng, kỳ lạ là, lần này điều mà anh ta cảm thấy không phải là sự đau đớn mà là một sự kh*** c*m sâu sắc xuyên suốt cơ thể. Trong cơn co giật rúm cả người, anh ta nhìn thấy những tràng pháo hoa đang không ngừng bắn toé ra, nếu như anh ta có thể chịu đựng thêm một chút nữa thì có thể phát hiện thấy trong gian phòng bịt kín này ngoài anh ta ra, cả bốn phía đều được bao bọc bởi những mảng cách âm dày. Đáng tiếc anh ta không thể chịu đựng hơn được. Pháo hoa là thứ cuối cùng anh ta nhìn thấy. Anh ta như đang nhớ lại một câu chuyện nào đó. Nhưng cái ý thức còn sót lại ấy nhanh chóng bị nhấn chìm trong đêm tối mênh mông.
Một lúc sau, từ những máy tăng âm trên bốn bức tường phát ra một thanh âm kỳ quái, vừa giống như tiếng khóc vừa giống như lời than thở.
Cuồng Vọng Phi Nhân TínhTác giả: Lôi MễTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámPhần dẫn: Ngày nhà giáo Quá trưa, cả thành phố vẫn chìm trong màn sương mù dày đặc. Trong không khí dường như tràn ngập đủ loại cát bụi, tuy nhẹ tênh nhưng lại có cảm giác ngột ngạt. Đoàn xe nườm nượp nối đuôi nhau như những dòng chảy của sắt thép chia cắt con đường trong thành phố dường như cũng phải chịu áp lực của bầu không khí nặng nề này. Cái thành phố bị ô nhiễm nặng bởi ngành công nghiệp đang ở thời khắc rệu rã nhất trong ngày. Lúc này đây, một giọt nước trong dòng chảy hồng thủy đã rời bỏ phương hướng ban đầu, quành gấp khi đi đến dốc của cầu vượt. Sau khi đi xuyên qua những con đường dọc ngang đan chéo nhau như mạng nhện thì dừng trước một tòa nhà ba tầng kiến trúc cũ. Cánh cửa xe viết hàng chữ: “Tổ chương trình Thực hiện ước mơ của đài truyền hình thành phố C” đột nhiên bị kéo ra, mấy người nhảy xuống xe, ai nấy đều bận rộn bắt tay vào việc. Một cô gái trẻ có khuôn mặt khả ái vừa lấy tay vuốt tóc vừa hỏi bác tài xế: “Đúng là ở đây phải không ạ?” Sau khi nhận được câu trả lời… Tôi đang ở đâu?Người đàn ông bất lực ngẩng đầu lên, trước mặt là một màn đêm đen kịt. Đó đúng là đêm đen theo đúng nghĩa của nó, không hề có lấy bất cứ một đồ vật gì để có thể nhận ra hình bóng lờ mờ của nó.Người đàn ông cử động chân tay, nhưng không rời được khỏi chỗ ngồi, anh ta đã bị trói chặt vào một chiếc ghế. Chí ít là anh ta cảm thấy thế.Bóng đêm mênh mông. Nó mang đến cho nguời ta một ảo giác dài lê thê. Người đàn ông cảm thấy mình như đang ở trong một căn phòng trống trải. Anh ta thử kêu lên một tiếng: “Cứu tôi với…”Anh ta nhanh chóng nhận ra có điều lạ. Bởi vì, nơi này ngay cả tiếng vọng cũng không có.Càng hoảng sợ, tiếng kêu của anh ta càng to: “Cứu tôi với… có ai không... cứu tôi với!”Bóng đêm như mở toang hoác cái mồm to tướng, tiếng kêu của anh ta vừa bật ra đã bị nó nuốt gọn không thương tiếc.Người đàn ông cố hết sức vận động tay chân, nhưng nỗi sợ hãi đã sớm tiêu hao toàn bộ sức lực của anh ta, anh ta nhanh chóng mệt mỏi rã rời, mềm oặt ra trên ghế.Bỗng nhiên, một giọng nói trầm đục vang lên: “Hãy cử động tay trái!”Người đàn ông hoảng sợ nhìn bốn xung quanh, tiếng nói hình như phát ra ngay bên tai, lại hình như bao vây thành một vòng tròn.“Ngươi… ngươi là ai?”“Hãy cử động tay trái!”“Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?”Tiếng nói chưa dứt, một luồng điện đau nhói xuyên qua cơ thể, cả người anh ta bất giác uốn cong lên, cảm giác như có hàng trăm mũi kim nhỏ cùng lúc đâm vào nội tạng.Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông khiến chủ nhân của tiếng nói kia rất hoan hỉ, vẫn giọng nói lạnh lùng ẩn giấu một chút vui sướng:“Hãy cử động tay trái.”Người đàn ông không dám chểnh mảng, cố sức nhúc nhích cánh tay trái bị trói chặt trên ghế. Anh phát hiện thấy tay trái mình có thể sờ vào bốn cái nút bấm xếp thành hình chữ thập.“Sờ được cái nút bấm đó chưa?”“Sờ... sờ được rồi!”“Tốt, bây giờ hãy trả lời những vấn đề của tao. Mỗi vấn đề tao cho mày thời gian ba giây suy nghĩ. Nếu mày trả lời đúng, tao sẽ thả cho mày đi.”“Đợi, đợi đã…”“Phía đông là phía nào?”“Rốt cuộc ngươi là…”“3,2…”Người con trai không muốn thử cảm giác bị kích điện một lần nữa, chẳng kịp nghĩ ngợi gì vội ấn nút bấm phía bên phải.“Sai rồi”Bất thình lình, cảm giác đau nhói lại đâm xuyên qua người anh ta. Anh ta đau đớn co rúm người lại, nhưng tứ chi vẫn bị trói chặt vào ghế, ngoài cảm giác đau đớn ở cổ chân, cổ tay ra, mọi cố gắng của anh đều phí công vô ích.Giọng nói khô khốc lại vang lên: “Phía bắc là phía nào? 3, 2…”Ngươi đàn ông hoảng sợ ấn vào nút bấm hướng lên trên.“Sai rồi!” Trong giọng nói ấy ẩn chứa một niềm hoan hỉ, giống như đứa trẻ tinh nghịch phát hiện ra sự thú vị của trò chơi.Cơ thể rúm ró của người con trai chưa kịp hoàn hồn thì lại bị một trận kích điện mãnh liệt bất ngờ ập đến.Cứ như thế mấy lần liền.Câu hỏi của người ra đề rất đơn giản, chỉ là vấn đề phương hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Nhưng cho dù người đàn ông có lựa chọn thế nào, đáp án vẫn cứ sai. Tinh thần và tâm trí của người đàn ông không còn tỉnh táo nữa, một dòng nước dãi từ khoé miệng chảy dài xuống ngực. Mỗi lần cuống cuồng sợ hãi nghe câu hỏi xong, anh đều ấn nút bấm một cách điên cuồng, sau đó lại là một trận co giật mãnh liệt kèm theo những tiếng kêu thảm thiết.“Phía Nam là phía nào? 3, 2…”“Tôi xin anh... hãy tha cho tôi…” Người con trai khóc thành tiếng, “Anh muốn gì tôi cũng đều đưa cho anh…”Giây cuối cùng trôi qua, lần này không thấy dòng điện bị kích nữa.Một lúc sau, giọng nói kia lại vang lên nhưng có phần hạ thấp xuống:“Mày chẳng có cái gì cho tao cả. Tao chỉ muốn mày biết, phương hướng... rất là quan trọng.”Tiếng thở gấp gáp của người con trai bỗng chốc dừng lại, anh ta ngẩng đầu lên, bốn xung quanh tất nhiên vẫn là đêm tối mênh mông. Nhưng trước mắt anh ta hình như hiện lên một bóng người mờ mờ.Anh ta kêu lên thất thanh: “Tôi biết anh là ai rồi! Anh là…”Cơn đau đớn bất ngờ ập đến khiến cho mấy từ tiếp theo tắc nghẹn giữa cổ họng, kỳ lạ là, lần này điều mà anh ta cảm thấy không phải là sự đau đớn mà là một sự kh*** c*m sâu sắc xuyên suốt cơ thể. Trong cơn co giật rúm cả người, anh ta nhìn thấy những tràng pháo hoa đang không ngừng bắn toé ra, nếu như anh ta có thể chịu đựng thêm một chút nữa thì có thể phát hiện thấy trong gian phòng bịt kín này ngoài anh ta ra, cả bốn phía đều được bao bọc bởi những mảng cách âm dày. Đáng tiếc anh ta không thể chịu đựng hơn được. Pháo hoa là thứ cuối cùng anh ta nhìn thấy. Anh ta như đang nhớ lại một câu chuyện nào đó. Nhưng cái ý thức còn sót lại ấy nhanh chóng bị nhấn chìm trong đêm tối mênh mông.Một lúc sau, từ những máy tăng âm trên bốn bức tường phát ra một thanh âm kỳ quái, vừa giống như tiếng khóc vừa giống như lời than thở.