Tác giả:

Joke Shaphia tỉnh dậy lúc 5h sáng, cằm anh bỗng run rẩy, gần như có thể nghe thấy được tiếng va đập của răng. Anh tham lam hít thở sâu mấy cái như thể vừa mới được vớt từ dưới nước lên, để cho không khí lạnh giá buổi sáng sớm luồn vào cơ thể mình. Anh từ từ mở mắt, nhìn thấy cửa sổ đang mở, anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, một cơn gió thổi vào cổ anh, khiến anh cảm giác như bị ai đó bóp cổ. Joke nhớ rõ rằng, trước khi đi ngủ, cửa sổ đã được chốt chặt rồi, anh giơ đôi tay hơi run run, đóng cửa sổ lại. Lúc này, bầu trời màu tím nhạt ngoài cửa sổ đã bắt đầu hừng sáng, đêm sắp qua, ánh ban mai sắp sửa chiếu rọi khắp Thượng Hải. Truyện "Mắt Mèo " Joke vuốt mái tóc rối bù và ướt sượt, phát hiện ra trên trán mình đầy mồ hôi. Giấc mơ khốn kiếp đó, Joke nhớ lại cơn ác mộng anh vừa phải chịu đựng. Mười mấy ngày nay, cứ đến thời điểm này, giấc mộng giống hệt nhau lại đến thăm viếng linh hồn anh, bám riết lấy anh, nuốt chửng anh. Người đàn ông Trung Quốc trong giấc mơ luôn mang theo nụ cười kỳ quái,…

Chương 47

Mắt MèoTác giả: Sái TuấnTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámJoke Shaphia tỉnh dậy lúc 5h sáng, cằm anh bỗng run rẩy, gần như có thể nghe thấy được tiếng va đập của răng. Anh tham lam hít thở sâu mấy cái như thể vừa mới được vớt từ dưới nước lên, để cho không khí lạnh giá buổi sáng sớm luồn vào cơ thể mình. Anh từ từ mở mắt, nhìn thấy cửa sổ đang mở, anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, một cơn gió thổi vào cổ anh, khiến anh cảm giác như bị ai đó bóp cổ. Joke nhớ rõ rằng, trước khi đi ngủ, cửa sổ đã được chốt chặt rồi, anh giơ đôi tay hơi run run, đóng cửa sổ lại. Lúc này, bầu trời màu tím nhạt ngoài cửa sổ đã bắt đầu hừng sáng, đêm sắp qua, ánh ban mai sắp sửa chiếu rọi khắp Thượng Hải. Truyện "Mắt Mèo " Joke vuốt mái tóc rối bù và ướt sượt, phát hiện ra trên trán mình đầy mồ hôi. Giấc mơ khốn kiếp đó, Joke nhớ lại cơn ác mộng anh vừa phải chịu đựng. Mười mấy ngày nay, cứ đến thời điểm này, giấc mộng giống hệt nhau lại đến thăm viếng linh hồn anh, bám riết lấy anh, nuốt chửng anh. Người đàn ông Trung Quốc trong giấc mơ luôn mang theo nụ cười kỳ quái,… Diệp Tiêu nhìn thấy Vũ Nhi lao ra khỏi phòng tranh ở tầng 3 của ngôi nhà đen.Anh cầm kính viễn vọng, ngồi ở một góc bên bậu cửa sổ, thận trọng quan sát nhất cử nhất động trong ngôi nhà đen đối diện.Từ vị trí này, anh có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra trong ngôi nhà đen qua cửa sổ để ngỏ ở tầng ba của ngôi nhà đen, chỉ có những bức tranh đó, bởi vì không trực diện với cửa sổ, nên có chút ánh sáng phản quang, không nhìn được rõ.Anh đã ở đây theo dõi ba đêm liền, nhưng đáng tiếc là ngoài việc phát hiện ra tối nào Đồng Niên cũng lên tầng ba ngủ thì chẳng thu hoạch được gì.Điều khiến anh ngại ngùng hơn là sáng sớm ngày hôm kia, anh còn tận mắt chứng kiến chuyện riêng tư nhất của Đồng Niên và Vũ Nhi, mặc dù anh đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn nhìn thấy mọi bộ phận trên thân thể Vũ Nhi.Buổi sáng sớm hôm đó, anh bỗng cảm thấy mình có tội, anh nhớ đến Tuyết Nhi, anh đã hứa với Tuyết Nhi nhất định phải bảo vệ em gái của cô, thế mà giờ đây, anh lại trở thành một kẻ nhìn trộm thân thể Vũ Nhi, thế nên anh cảm thấy có lỗi với Tuyết Nhi.Diệp Tiêu chợt cảm thấy những việc mình làm ở đây có gì đó thật bẩn thỉu, dù anh đã báo cáo với lãnh đạo, đồng thời được sự chấp thuận của lãnh đạo mới đến đây canh phòng theo dõi ngôi nhà đen, bởi vì anh tin chắc vụ tự sát của Thành Thiên Vũ một năm trước có quan hệ mật thiết với ngôi nhà đen.Thế nên, anh bắt buộc phải dùng đến phương án này sao? Anh không chỉ theo dõi ngôi nhà đen đối diện, mà cả hai con người sinh sống trong ngôi nhà, anh theo dõi từng nhất cử nhất động của đôi nam nữ, thậm chí cả chuyện riêng tư nhất cũng bị anh tận mắt chứng kiến.Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại di động của anh chợt vang lên.“Alo, anh Diệp Tiêu à?”Giọng nói của Vũ Nhi vang lên.“Anh đây, có chuyện gì vậy em?”Anh lập tức nhìn về hướng tầng hai của ngôi nhà đen, nhưng không nhìn thấy Vũ Nhi, anh đoán chắc là Vũ Nhi đang gọi điện thoại ở tầng trệt, một ý nghĩ bỗng lướt qua đầu anh.Lẽ nào Vũ Nhi đã phát hiện ra mình.Nhưng anh đã nhanh chóng loại bỏ khả năng này, Vũ Nhi nói trong điện thoại: “Anh Diệp Tiêu, anh đang ở đâu?”Diệp Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đang ở đảo Sùng Minh, có chuyện gì không em?”“Sùng Minh, xa quá, vậy thì thôi.Em chỉ, em chỉ định nói chuyện với anh thôi mà.”“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu em cần, anh sẽ đến ngay.”“Không, không cần đâu anh ạ.”“Vũ Nhi, em đừng sợ, hãy tin anh, anh luôn bảo vệ em”Diệp Tiêu nhìn ngôi nhà đen đối diện và nói.“Cám ơn anh, tạm biệt anh.”Vũ Nhi gác máy.Mấy phút sau, Diệp Tiêu nhìn thấy Vũ Nhi bước vào thư phòng ở tầng hai.Trông bộ dạng cô hết sức cảnh giác, tỉ mỉ quan sát tất cả mọi thứ trong phòng, đặc biệt là cái bàn viết.Hình như cô không phát hiện ra điều gì, sau đó ngồi xuống bàn.Mặt cô bỗng chuyển hướng ra phía ngoài cửa sổ, nhìn đúng hướng của Diệp Tiêu, Diệp Tiêu vội vàng trốn vào bức tường cạnh cửa sổ.Vài phút trôi qua, lúc Diệp Tiêu thò đầu ra ngoài bệ cửa sổ nhìn về phía ngôi nhà đen, phát hiện ra Vũ Nhi đã ngủ gục dưới bàn viết trong thư phòng tầng hai.Mái tóc Vũ Nhi xõa ra, phủ lên bàn viết.Bất giác, Diệp Tiêu có cảm giác muốn được v**t v* mái tóc của Vũ Nhi.

Diệp Tiêu nhìn thấy Vũ Nhi lao ra khỏi phòng tranh ở tầng 3 của ngôi nhà đen.

Anh cầm kính viễn vọng, ngồi ở một góc bên bậu cửa sổ, thận trọng quan sát nhất cử nhất động trong ngôi nhà đen đối diện.

Từ vị trí này, anh có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra trong ngôi nhà đen qua cửa sổ để ngỏ ở tầng ba của ngôi nhà đen, chỉ có những bức tranh đó, bởi vì không trực diện với cửa sổ, nên có chút ánh sáng phản quang, không nhìn được rõ.Anh đã ở đây theo dõi ba đêm liền, nhưng đáng tiếc là ngoài việc phát hiện ra tối nào Đồng Niên cũng lên tầng ba ngủ thì chẳng thu hoạch được gì.

Điều khiến anh ngại ngùng hơn là sáng sớm ngày hôm kia, anh còn tận mắt chứng kiến chuyện riêng tư nhất của Đồng Niên và Vũ Nhi, mặc dù anh đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn nhìn thấy mọi bộ phận trên thân thể Vũ Nhi.Buổi sáng sớm hôm đó, anh bỗng cảm thấy mình có tội, anh nhớ đến Tuyết Nhi, anh đã hứa với Tuyết Nhi nhất định phải bảo vệ em gái của cô, thế mà giờ đây, anh lại trở thành một kẻ nhìn trộm thân thể Vũ Nhi, thế nên anh cảm thấy có lỗi với Tuyết Nhi.Diệp Tiêu chợt cảm thấy những việc mình làm ở đây có gì đó thật bẩn thỉu, dù anh đã báo cáo với lãnh đạo, đồng thời được sự chấp thuận của lãnh đạo mới đến đây canh phòng theo dõi ngôi nhà đen, bởi vì anh tin chắc vụ tự sát của Thành Thiên Vũ một năm trước có quan hệ mật thiết với ngôi nhà đen.

Thế nên, anh bắt buộc phải dùng đến phương án này sao? Anh không chỉ theo dõi ngôi nhà đen đối diện, mà cả hai con người sinh sống trong ngôi nhà, anh theo dõi từng nhất cử nhất động của đôi nam nữ, thậm chí cả chuyện riêng tư nhất cũng bị anh tận mắt chứng kiến.Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại di động của anh chợt vang lên.“Alo, anh Diệp Tiêu à?”

Giọng nói của Vũ Nhi vang lên.“Anh đây, có chuyện gì vậy em?”

Anh lập tức nhìn về hướng tầng hai của ngôi nhà đen, nhưng không nhìn thấy Vũ Nhi, anh đoán chắc là Vũ Nhi đang gọi điện thoại ở tầng trệt, một ý nghĩ bỗng lướt qua đầu anh.

Lẽ nào Vũ Nhi đã phát hiện ra mình.Nhưng anh đã nhanh chóng loại bỏ khả năng này, Vũ Nhi nói trong điện thoại: “Anh Diệp Tiêu, anh đang ở đâu?”

Diệp Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đang ở đảo Sùng Minh, có chuyện gì không em?”

“Sùng Minh, xa quá, vậy thì thôi.

Em chỉ, em chỉ định nói chuyện với anh thôi mà.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu em cần, anh sẽ đến ngay.”

“Không, không cần đâu anh ạ.”

“Vũ Nhi, em đừng sợ, hãy tin anh, anh luôn bảo vệ em”

Diệp Tiêu nhìn ngôi nhà đen đối diện và nói.“Cám ơn anh, tạm biệt anh.”

Vũ Nhi gác máy.Mấy phút sau, Diệp Tiêu nhìn thấy Vũ Nhi bước vào thư phòng ở tầng hai.

Trông bộ dạng cô hết sức cảnh giác, tỉ mỉ quan sát tất cả mọi thứ trong phòng, đặc biệt là cái bàn viết.

Hình như cô không phát hiện ra điều gì, sau đó ngồi xuống bàn.

Mặt cô bỗng chuyển hướng ra phía ngoài cửa sổ, nhìn đúng hướng của Diệp Tiêu, Diệp Tiêu vội vàng trốn vào bức tường cạnh cửa sổ.Vài phút trôi qua, lúc Diệp Tiêu thò đầu ra ngoài bệ cửa sổ nhìn về phía ngôi nhà đen, phát hiện ra Vũ Nhi đã ngủ gục dưới bàn viết trong thư phòng tầng hai.Mái tóc Vũ Nhi xõa ra, phủ lên bàn viết.Bất giác, Diệp Tiêu có cảm giác muốn được v**t v* mái tóc của Vũ Nhi.

Mắt MèoTác giả: Sái TuấnTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámJoke Shaphia tỉnh dậy lúc 5h sáng, cằm anh bỗng run rẩy, gần như có thể nghe thấy được tiếng va đập của răng. Anh tham lam hít thở sâu mấy cái như thể vừa mới được vớt từ dưới nước lên, để cho không khí lạnh giá buổi sáng sớm luồn vào cơ thể mình. Anh từ từ mở mắt, nhìn thấy cửa sổ đang mở, anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, một cơn gió thổi vào cổ anh, khiến anh cảm giác như bị ai đó bóp cổ. Joke nhớ rõ rằng, trước khi đi ngủ, cửa sổ đã được chốt chặt rồi, anh giơ đôi tay hơi run run, đóng cửa sổ lại. Lúc này, bầu trời màu tím nhạt ngoài cửa sổ đã bắt đầu hừng sáng, đêm sắp qua, ánh ban mai sắp sửa chiếu rọi khắp Thượng Hải. Truyện "Mắt Mèo " Joke vuốt mái tóc rối bù và ướt sượt, phát hiện ra trên trán mình đầy mồ hôi. Giấc mơ khốn kiếp đó, Joke nhớ lại cơn ác mộng anh vừa phải chịu đựng. Mười mấy ngày nay, cứ đến thời điểm này, giấc mộng giống hệt nhau lại đến thăm viếng linh hồn anh, bám riết lấy anh, nuốt chửng anh. Người đàn ông Trung Quốc trong giấc mơ luôn mang theo nụ cười kỳ quái,… Diệp Tiêu nhìn thấy Vũ Nhi lao ra khỏi phòng tranh ở tầng 3 của ngôi nhà đen.Anh cầm kính viễn vọng, ngồi ở một góc bên bậu cửa sổ, thận trọng quan sát nhất cử nhất động trong ngôi nhà đen đối diện.Từ vị trí này, anh có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra trong ngôi nhà đen qua cửa sổ để ngỏ ở tầng ba của ngôi nhà đen, chỉ có những bức tranh đó, bởi vì không trực diện với cửa sổ, nên có chút ánh sáng phản quang, không nhìn được rõ.Anh đã ở đây theo dõi ba đêm liền, nhưng đáng tiếc là ngoài việc phát hiện ra tối nào Đồng Niên cũng lên tầng ba ngủ thì chẳng thu hoạch được gì.Điều khiến anh ngại ngùng hơn là sáng sớm ngày hôm kia, anh còn tận mắt chứng kiến chuyện riêng tư nhất của Đồng Niên và Vũ Nhi, mặc dù anh đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn nhìn thấy mọi bộ phận trên thân thể Vũ Nhi.Buổi sáng sớm hôm đó, anh bỗng cảm thấy mình có tội, anh nhớ đến Tuyết Nhi, anh đã hứa với Tuyết Nhi nhất định phải bảo vệ em gái của cô, thế mà giờ đây, anh lại trở thành một kẻ nhìn trộm thân thể Vũ Nhi, thế nên anh cảm thấy có lỗi với Tuyết Nhi.Diệp Tiêu chợt cảm thấy những việc mình làm ở đây có gì đó thật bẩn thỉu, dù anh đã báo cáo với lãnh đạo, đồng thời được sự chấp thuận của lãnh đạo mới đến đây canh phòng theo dõi ngôi nhà đen, bởi vì anh tin chắc vụ tự sát của Thành Thiên Vũ một năm trước có quan hệ mật thiết với ngôi nhà đen.Thế nên, anh bắt buộc phải dùng đến phương án này sao? Anh không chỉ theo dõi ngôi nhà đen đối diện, mà cả hai con người sinh sống trong ngôi nhà, anh theo dõi từng nhất cử nhất động của đôi nam nữ, thậm chí cả chuyện riêng tư nhất cũng bị anh tận mắt chứng kiến.Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại di động của anh chợt vang lên.“Alo, anh Diệp Tiêu à?”Giọng nói của Vũ Nhi vang lên.“Anh đây, có chuyện gì vậy em?”Anh lập tức nhìn về hướng tầng hai của ngôi nhà đen, nhưng không nhìn thấy Vũ Nhi, anh đoán chắc là Vũ Nhi đang gọi điện thoại ở tầng trệt, một ý nghĩ bỗng lướt qua đầu anh.Lẽ nào Vũ Nhi đã phát hiện ra mình.Nhưng anh đã nhanh chóng loại bỏ khả năng này, Vũ Nhi nói trong điện thoại: “Anh Diệp Tiêu, anh đang ở đâu?”Diệp Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đang ở đảo Sùng Minh, có chuyện gì không em?”“Sùng Minh, xa quá, vậy thì thôi.Em chỉ, em chỉ định nói chuyện với anh thôi mà.”“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu em cần, anh sẽ đến ngay.”“Không, không cần đâu anh ạ.”“Vũ Nhi, em đừng sợ, hãy tin anh, anh luôn bảo vệ em”Diệp Tiêu nhìn ngôi nhà đen đối diện và nói.“Cám ơn anh, tạm biệt anh.”Vũ Nhi gác máy.Mấy phút sau, Diệp Tiêu nhìn thấy Vũ Nhi bước vào thư phòng ở tầng hai.Trông bộ dạng cô hết sức cảnh giác, tỉ mỉ quan sát tất cả mọi thứ trong phòng, đặc biệt là cái bàn viết.Hình như cô không phát hiện ra điều gì, sau đó ngồi xuống bàn.Mặt cô bỗng chuyển hướng ra phía ngoài cửa sổ, nhìn đúng hướng của Diệp Tiêu, Diệp Tiêu vội vàng trốn vào bức tường cạnh cửa sổ.Vài phút trôi qua, lúc Diệp Tiêu thò đầu ra ngoài bệ cửa sổ nhìn về phía ngôi nhà đen, phát hiện ra Vũ Nhi đã ngủ gục dưới bàn viết trong thư phòng tầng hai.Mái tóc Vũ Nhi xõa ra, phủ lên bàn viết.Bất giác, Diệp Tiêu có cảm giác muốn được v**t v* mái tóc của Vũ Nhi.

Chương 47