Đông Dương lờ mờ thức dậy, muốn mở mắt ra nhưng chỉ thấy toàn màu đen, tay chân dường như đang bị trói lại trên cái ghế nào đó, bên tai nghe tiếng xì xào, bàn tán. "Lần này là của gia tộc An Nam với French à." "Bọn chúng cũng giỏi đấy chứ." "Chắc lần này gia tộc An Nam sẽ lấy thôi. Dù gì bọn họ cũng khoái mấy đứa nhóc có cùng mã gen mà." "Cái này thì chưa chắc. Cái tên FE kia thích thu thập nô lệ thế cơ mà. Chắc chắn sẽ không buông tha đâu." Gia tộc An Nam? French? Nô lệ?!!! Từ từ, vậy đây là đâu?! Rõ ràng vừa nãy y còn đang ở gần kết giới giữa hai nửa thế giới mà! Trong lúc Đông Dương đang hoảng thì một người đột nhiên bước lại gần rồi lột chiếc khăn đen bịt mắt của y xuống. Đôi mắt đột ngột tiếp xúc với ánh sáng mà nheo lại, khó khăn mở từ từ ra. Đôi mắt màu xanh lục ươm lam chậm rãi mở ra khiến người kia hơi ngỡ ngàng. "Đẹp thật." "Hả?" Đông Dương vừa mới mở mắt ra liền bị một người lạ mặt khen đẹp, có chút ngớ người. "Ờm... xin lỗi nhưng anh có thể cởi trói giúp tôi được không…
Chương 60: Tạm biệt
[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái SơnTác giả: RenvoTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện NgượcĐông Dương lờ mờ thức dậy, muốn mở mắt ra nhưng chỉ thấy toàn màu đen, tay chân dường như đang bị trói lại trên cái ghế nào đó, bên tai nghe tiếng xì xào, bàn tán. "Lần này là của gia tộc An Nam với French à." "Bọn chúng cũng giỏi đấy chứ." "Chắc lần này gia tộc An Nam sẽ lấy thôi. Dù gì bọn họ cũng khoái mấy đứa nhóc có cùng mã gen mà." "Cái này thì chưa chắc. Cái tên FE kia thích thu thập nô lệ thế cơ mà. Chắc chắn sẽ không buông tha đâu." Gia tộc An Nam? French? Nô lệ?!!! Từ từ, vậy đây là đâu?! Rõ ràng vừa nãy y còn đang ở gần kết giới giữa hai nửa thế giới mà! Trong lúc Đông Dương đang hoảng thì một người đột nhiên bước lại gần rồi lột chiếc khăn đen bịt mắt của y xuống. Đôi mắt đột ngột tiếp xúc với ánh sáng mà nheo lại, khó khăn mở từ từ ra. Đôi mắt màu xanh lục ươm lam chậm rãi mở ra khiến người kia hơi ngỡ ngàng. "Đẹp thật." "Hả?" Đông Dương vừa mới mở mắt ra liền bị một người lạ mặt khen đẹp, có chút ngớ người. "Ờm... xin lỗi nhưng anh có thể cởi trói giúp tôi được không… Japan Empire lần theo mùi, tiến tới mở toang cánh cửa phòng ra.Lúc này, Japan đã biến lại bộ dáng thường ngày, đôi tai và đuôi cũng thu lại.Cậu vội chạy tới ôm chặt lấy cha mình.Cơ thể run rẩy vì sợ hãi và cũng là vì vui vẻ.Sau khi thay quần áo mới xong, Japan rụt rè nép sau lưng của cha mình mà trở ra ngoài.Nhưng mà đến cuối cùng điều cậu ngàn lần cũng không nghĩ tới lại xảy ra."Japan, ta biết con đã rất sợ nhưng ít nhất cũng đừng có nép sau lưng ta như thế chứ."Japan Empire bất đắc dĩ trở thành khiên chắn của con trai nhà mình, thở dài nói.Japan chẳng buồn nghe cha mình nói, rụt rè nhìn về phía Spain như thể hắn sẽ vồ với róc thịt cậu ngay khi cậu thả lỏng cảnh giác vậy.Nhưng mà khác xa với những gì mà cậu nghĩ, hắn hoàn toàn không có động thái gì, hơn nữa còn có dáng vẻ giống như đang hối lỗi mà tiến chậm về phía cậu."Xin... xin lỗi cậu. Tôi... có chút vô ý. Mặc dù không nhớ rõ mọi chuyện lắm nhưng mẹ tôi nói tôi đã làm những điều rất tồi tệ với cậu. Vậy nên tôi phải xin lỗi. Thật sự xin lỗi cậu!"Spain cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, đôi tai cậu ửng đỏ vì ngại.Japan nghe rõ thì đứng người, bước ra từ phía sau cha mình, miệng lắp bắp."Cậu, cậu có nhớ tôi là ai không?""Tôi... cậu tên... tôi không nhớ nữa. Mẹ bảo tôi có chút vấn đề về trí nhớ nên... Mẹ ơi, cậu ấy tên gì vậ..."Lời chưa kịp nói hết, Spain đã bị cảnh tượng trước mặt hù dọa mất cả hồn phách."Ah!!!! Tớ xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi mà! Đừng khóc nữa!!!"Spain luống cuống nhìn Japan khóc lớn, cả đầu đầy dấu chấm hỏi.Thế nhưng khi hắn vừa định chạm vào người cậu thì Japan Empire ngay lập tức ôm cậu con trai nhà mình lên."Nhóc không cần lo đâu, thằng bé sẽ sớm nín thôi. Còn về ngươi Spain Empire, chúng ta cần nói chuyện một chút.""Rất sẵn lòng thưa ngài JE."Spain Empire khúc khích cười, vui vẻ đáp ứng.....Tầm khoảng vài tiếng sau, khi Japan đã nín khóc từ lâu và ngồi bên trong xe chờ cha mình được hơn nửa canh giờ thì ông mới về."Phụ thân, tại sao Spain lại không nhớ ra con? Chẳng lẽ tất cả những gì con phải chịu đựng từ lúc ấy đến giờ chỉ cần một câu xin lỗi đơn thuần kia với câu không biết đó là xong sao?!"Japan Empire biết con trai mình đang mất bình tĩnh liền thở dài rồi đưa cho cậu một chiếc bọc nhỏ."Tại sao cha lại đưa con thứ này? Thứ con cần là câu trả lời!"Cậu hất tay của cha mình ra, cả người sau đó liền con lại biến thành một con mèo nhỏ rúc trong góc xe.Chiếc xe dần chuyển động, Japan Empire kiên nhẫn nhặt lại rồi bỏ xuống bên cạnh cậu con trai của mình."Japan, mặc dù hiện tại những người đồng tính trong xã hội không hiếm nhưng vẫn luôn luôn có những kẻ đối lập và có suy nghĩ kì thị. Giống như thế giới này phải có ngày có đêm hay giống như âm và dương trong tự nhiên vậy. Người đồng tính và người kì thị đồng tính cũng giống như vậy. Spain Empire không phải người ủng hộ những người như chúng ta, bà ta là phe phán đối, phe mang lập trường ngược lại."Ngừng một chút, Japan Empire đợi cậu biến trở lại dáng vẻ bình thường rồi mới nở nụ cười nói tiếp."Con biết IE mà đúng không? Đó là sóc nhỏ của ta, là tình yêu duy nhất và mãi mãi của ta. Ta rất ích kỷ, vậy nên chỉ cần ta còn sống ta nhất định sẽ không bao giờ để IE ở bên cạnh bất kì một ai ngoài ta. Nhưng cũng chính vì vậy ta lại càng phải chăm sóc con với Nekomi thật tốt. Dẫu sao ngày con lên làm gia chủ cũng không còn xa nữa.""Ý cha là sao?""Ý trên mặt chữ thôi."=====Chúc mừng năm mới!!!!Nhân dịp năm mới tôi xin phép được gửi tặng những lời chúc tốt đẹp nhất tới cho mọi người và gia đình. Năm mới, tuổi mới càng ngày An Khang Thịnh Vượng!!!
Japan Empire lần theo mùi, tiến tới mở toang cánh cửa phòng ra.
Lúc này, Japan đã biến lại bộ dáng thường ngày, đôi tai và đuôi cũng thu lại.
Cậu vội chạy tới ôm chặt lấy cha mình.
Cơ thể run rẩy vì sợ hãi và cũng là vì vui vẻ.
Sau khi thay quần áo mới xong, Japan rụt rè nép sau lưng của cha mình mà trở ra ngoài.
Nhưng mà đến cuối cùng điều cậu ngàn lần cũng không nghĩ tới lại xảy ra.
"Japan, ta biết con đã rất sợ nhưng ít nhất cũng đừng có nép sau lưng ta như thế chứ."
Japan Empire bất đắc dĩ trở thành khiên chắn của con trai nhà mình, thở dài nói.
Japan chẳng buồn nghe cha mình nói, rụt rè nhìn về phía Spain như thể hắn sẽ vồ với róc thịt cậu ngay khi cậu thả lỏng cảnh giác vậy.
Nhưng mà khác xa với những gì mà cậu nghĩ, hắn hoàn toàn không có động thái gì, hơn nữa còn có dáng vẻ giống như đang hối lỗi mà tiến chậm về phía cậu.
"Xin... xin lỗi cậu. Tôi... có chút vô ý. Mặc dù không nhớ rõ mọi chuyện lắm nhưng mẹ tôi nói tôi đã làm những điều rất tồi tệ với cậu. Vậy nên tôi phải xin lỗi. Thật sự xin lỗi cậu!"
Spain cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, đôi tai cậu ửng đỏ vì ngại.
Japan nghe rõ thì đứng người, bước ra từ phía sau cha mình, miệng lắp bắp.
"Cậu, cậu có nhớ tôi là ai không?"
"Tôi... cậu tên... tôi không nhớ nữa. Mẹ bảo tôi có chút vấn đề về trí nhớ nên... Mẹ ơi, cậu ấy tên gì vậ..."
Lời chưa kịp nói hết, Spain đã bị cảnh tượng trước mặt hù dọa mất cả hồn phách.
"Ah!!!! Tớ xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi mà! Đừng khóc nữa!!!"
Spain luống cuống nhìn Japan khóc lớn, cả đầu đầy dấu chấm hỏi.
Thế nhưng khi hắn vừa định chạm vào người cậu thì Japan Empire ngay lập tức ôm cậu con trai nhà mình lên.
"Nhóc không cần lo đâu, thằng bé sẽ sớm nín thôi. Còn về ngươi Spain Empire, chúng ta cần nói chuyện một chút."
"Rất sẵn lòng thưa ngài JE."
Spain Empire khúc khích cười, vui vẻ đáp ứng.
....
Tầm khoảng vài tiếng sau, khi Japan đã nín khóc từ lâu và ngồi bên trong xe chờ cha mình được hơn nửa canh giờ thì ông mới về.
"Phụ thân, tại sao Spain lại không nhớ ra con? Chẳng lẽ tất cả những gì con phải chịu đựng từ lúc ấy đến giờ chỉ cần một câu xin lỗi đơn thuần kia với câu không biết đó là xong sao?!"
Japan Empire biết con trai mình đang mất bình tĩnh liền thở dài rồi đưa cho cậu một chiếc bọc nhỏ.
"Tại sao cha lại đưa con thứ này? Thứ con cần là câu trả lời!"
Cậu hất tay của cha mình ra, cả người sau đó liền con lại biến thành một con mèo nhỏ rúc trong góc xe.
Chiếc xe dần chuyển động, Japan Empire kiên nhẫn nhặt lại rồi bỏ xuống bên cạnh cậu con trai của mình.
"Japan, mặc dù hiện tại những người đồng tính trong xã hội không hiếm nhưng vẫn luôn luôn có những kẻ đối lập và có suy nghĩ kì thị. Giống như thế giới này phải có ngày có đêm hay giống như âm và dương trong tự nhiên vậy. Người đồng tính và người kì thị đồng tính cũng giống như vậy. Spain Empire không phải người ủng hộ những người như chúng ta, bà ta là phe phán đối, phe mang lập trường ngược lại."
Ngừng một chút, Japan Empire đợi cậu biến trở lại dáng vẻ bình thường rồi mới nở nụ cười nói tiếp.
"Con biết IE mà đúng không? Đó là sóc nhỏ của ta, là tình yêu duy nhất và mãi mãi của ta. Ta rất ích kỷ, vậy nên chỉ cần ta còn sống ta nhất định sẽ không bao giờ để IE ở bên cạnh bất kì một ai ngoài ta. Nhưng cũng chính vì vậy ta lại càng phải chăm sóc con với Nekomi thật tốt. Dẫu sao ngày con lên làm gia chủ cũng không còn xa nữa."
"Ý cha là sao?"
"Ý trên mặt chữ thôi."
=====
Chúc mừng năm mới!!!!
Nhân dịp năm mới tôi xin phép được gửi tặng những lời chúc tốt đẹp nhất tới cho mọi người và gia đình. Năm mới, tuổi mới càng ngày An Khang Thịnh Vượng!!!
[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái SơnTác giả: RenvoTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện NgượcĐông Dương lờ mờ thức dậy, muốn mở mắt ra nhưng chỉ thấy toàn màu đen, tay chân dường như đang bị trói lại trên cái ghế nào đó, bên tai nghe tiếng xì xào, bàn tán. "Lần này là của gia tộc An Nam với French à." "Bọn chúng cũng giỏi đấy chứ." "Chắc lần này gia tộc An Nam sẽ lấy thôi. Dù gì bọn họ cũng khoái mấy đứa nhóc có cùng mã gen mà." "Cái này thì chưa chắc. Cái tên FE kia thích thu thập nô lệ thế cơ mà. Chắc chắn sẽ không buông tha đâu." Gia tộc An Nam? French? Nô lệ?!!! Từ từ, vậy đây là đâu?! Rõ ràng vừa nãy y còn đang ở gần kết giới giữa hai nửa thế giới mà! Trong lúc Đông Dương đang hoảng thì một người đột nhiên bước lại gần rồi lột chiếc khăn đen bịt mắt của y xuống. Đôi mắt đột ngột tiếp xúc với ánh sáng mà nheo lại, khó khăn mở từ từ ra. Đôi mắt màu xanh lục ươm lam chậm rãi mở ra khiến người kia hơi ngỡ ngàng. "Đẹp thật." "Hả?" Đông Dương vừa mới mở mắt ra liền bị một người lạ mặt khen đẹp, có chút ngớ người. "Ờm... xin lỗi nhưng anh có thể cởi trói giúp tôi được không… Japan Empire lần theo mùi, tiến tới mở toang cánh cửa phòng ra.Lúc này, Japan đã biến lại bộ dáng thường ngày, đôi tai và đuôi cũng thu lại.Cậu vội chạy tới ôm chặt lấy cha mình.Cơ thể run rẩy vì sợ hãi và cũng là vì vui vẻ.Sau khi thay quần áo mới xong, Japan rụt rè nép sau lưng của cha mình mà trở ra ngoài.Nhưng mà đến cuối cùng điều cậu ngàn lần cũng không nghĩ tới lại xảy ra."Japan, ta biết con đã rất sợ nhưng ít nhất cũng đừng có nép sau lưng ta như thế chứ."Japan Empire bất đắc dĩ trở thành khiên chắn của con trai nhà mình, thở dài nói.Japan chẳng buồn nghe cha mình nói, rụt rè nhìn về phía Spain như thể hắn sẽ vồ với róc thịt cậu ngay khi cậu thả lỏng cảnh giác vậy.Nhưng mà khác xa với những gì mà cậu nghĩ, hắn hoàn toàn không có động thái gì, hơn nữa còn có dáng vẻ giống như đang hối lỗi mà tiến chậm về phía cậu."Xin... xin lỗi cậu. Tôi... có chút vô ý. Mặc dù không nhớ rõ mọi chuyện lắm nhưng mẹ tôi nói tôi đã làm những điều rất tồi tệ với cậu. Vậy nên tôi phải xin lỗi. Thật sự xin lỗi cậu!"Spain cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ, đôi tai cậu ửng đỏ vì ngại.Japan nghe rõ thì đứng người, bước ra từ phía sau cha mình, miệng lắp bắp."Cậu, cậu có nhớ tôi là ai không?""Tôi... cậu tên... tôi không nhớ nữa. Mẹ bảo tôi có chút vấn đề về trí nhớ nên... Mẹ ơi, cậu ấy tên gì vậ..."Lời chưa kịp nói hết, Spain đã bị cảnh tượng trước mặt hù dọa mất cả hồn phách."Ah!!!! Tớ xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi mà! Đừng khóc nữa!!!"Spain luống cuống nhìn Japan khóc lớn, cả đầu đầy dấu chấm hỏi.Thế nhưng khi hắn vừa định chạm vào người cậu thì Japan Empire ngay lập tức ôm cậu con trai nhà mình lên."Nhóc không cần lo đâu, thằng bé sẽ sớm nín thôi. Còn về ngươi Spain Empire, chúng ta cần nói chuyện một chút.""Rất sẵn lòng thưa ngài JE."Spain Empire khúc khích cười, vui vẻ đáp ứng.....Tầm khoảng vài tiếng sau, khi Japan đã nín khóc từ lâu và ngồi bên trong xe chờ cha mình được hơn nửa canh giờ thì ông mới về."Phụ thân, tại sao Spain lại không nhớ ra con? Chẳng lẽ tất cả những gì con phải chịu đựng từ lúc ấy đến giờ chỉ cần một câu xin lỗi đơn thuần kia với câu không biết đó là xong sao?!"Japan Empire biết con trai mình đang mất bình tĩnh liền thở dài rồi đưa cho cậu một chiếc bọc nhỏ."Tại sao cha lại đưa con thứ này? Thứ con cần là câu trả lời!"Cậu hất tay của cha mình ra, cả người sau đó liền con lại biến thành một con mèo nhỏ rúc trong góc xe.Chiếc xe dần chuyển động, Japan Empire kiên nhẫn nhặt lại rồi bỏ xuống bên cạnh cậu con trai của mình."Japan, mặc dù hiện tại những người đồng tính trong xã hội không hiếm nhưng vẫn luôn luôn có những kẻ đối lập và có suy nghĩ kì thị. Giống như thế giới này phải có ngày có đêm hay giống như âm và dương trong tự nhiên vậy. Người đồng tính và người kì thị đồng tính cũng giống như vậy. Spain Empire không phải người ủng hộ những người như chúng ta, bà ta là phe phán đối, phe mang lập trường ngược lại."Ngừng một chút, Japan Empire đợi cậu biến trở lại dáng vẻ bình thường rồi mới nở nụ cười nói tiếp."Con biết IE mà đúng không? Đó là sóc nhỏ của ta, là tình yêu duy nhất và mãi mãi của ta. Ta rất ích kỷ, vậy nên chỉ cần ta còn sống ta nhất định sẽ không bao giờ để IE ở bên cạnh bất kì một ai ngoài ta. Nhưng cũng chính vì vậy ta lại càng phải chăm sóc con với Nekomi thật tốt. Dẫu sao ngày con lên làm gia chủ cũng không còn xa nữa.""Ý cha là sao?""Ý trên mặt chữ thôi."=====Chúc mừng năm mới!!!!Nhân dịp năm mới tôi xin phép được gửi tặng những lời chúc tốt đẹp nhất tới cho mọi người và gia đình. Năm mới, tuổi mới càng ngày An Khang Thịnh Vượng!!!