*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhân vật dẫn truyện:Hanagaki Takemichi ______________________________ Tôi khó khăn mở đôi mắt của mình ra.Có lẽ,tôi vẫn còn đang ở trong bệnh viện.Hôm qua Kokonoi đã đến tìm tôi để nói sự việc lúc ấy. Tôi suýt bị Mikey g**t ch*t.May có Senju vào ngăn cản nên tôi đã không bị sao.Cô ấy đã ra lệnh rút lui băng. Tôi thấy tôi vô dụng quá.Không thể cứu Mikey mà còn làm Draken mất.Tôi có lẽ không xứng đáng với danh anh hùng của Touman. Cuối cùng tôi cũng mở được đôi mắt nặng trĩu của mình.Vẫn là mùi thuốc sát trùng quen thuộc.Có lẽ,tôi vào bệnh viện nhiều lần rồi nên đã quen với mùi thuốc ấy. Kế bên tôi hình như có ai đó,một thân ảnh rất quen thuộc đối với tôi.Là Chifuyu,người cộng sự của tôi.Cậu ấy thấy tôi mở mắt ra,liến nói: "Mày biết chuyện của Draken đúng không?" Tôi nghe thế,chỉ "ừm" mộ cái.Toán thân bị bó bột,những cơn đau cứ thế mà hành tôi.Tôi không thể nhúc…

Chương 47

[AllTake] Bình Yên?Tác giả: Kin(◍•ᴗ•◍)❤Truyện Đam Mỹ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhân vật dẫn truyện:Hanagaki Takemichi ______________________________ Tôi khó khăn mở đôi mắt của mình ra.Có lẽ,tôi vẫn còn đang ở trong bệnh viện.Hôm qua Kokonoi đã đến tìm tôi để nói sự việc lúc ấy. Tôi suýt bị Mikey g**t ch*t.May có Senju vào ngăn cản nên tôi đã không bị sao.Cô ấy đã ra lệnh rút lui băng. Tôi thấy tôi vô dụng quá.Không thể cứu Mikey mà còn làm Draken mất.Tôi có lẽ không xứng đáng với danh anh hùng của Touman. Cuối cùng tôi cũng mở được đôi mắt nặng trĩu của mình.Vẫn là mùi thuốc sát trùng quen thuộc.Có lẽ,tôi vào bệnh viện nhiều lần rồi nên đã quen với mùi thuốc ấy. Kế bên tôi hình như có ai đó,một thân ảnh rất quen thuộc đối với tôi.Là Chifuyu,người cộng sự của tôi.Cậu ấy thấy tôi mở mắt ra,liến nói: "Mày biết chuyện của Draken đúng không?" Tôi nghe thế,chỉ "ừm" mộ cái.Toán thân bị bó bột,những cơn đau cứ thế mà hành tôi.Tôi không thể nhúc… "Áaaaaaa"Tiếng la thất thanh của Takemichi khiến cho Mitsuya đang bất động phải giật mình.Cậu bị đau cho tỉnh dậy,kích động ngồi bật dậy xoa xoa cổ của mình.Miệng không ngừng trách móc, Nikko đang vô tội nhìn cậu.Thấy cậu tỉnh dậy,Mitsuya liền đi đến đưa tờ giấy cho cậu đọc:"Takemichi,mẹ của mày gửi mày nè."Sau khi đọc xong,cậu gật gù coi như đã hiểu,bảo Mitsuya ngồi đợi còn bản thân đi tắm cho mát.Một lúc sau,cậu tắm xong,ra ngoài thấy Mitsuya đang cố gắng chạm vào Nikko đang cuộn tròn mình ngủ kia.Gần chạm vào là anh lại rụt tay lại.Nhìn cảnh tưởng này khiến cậu không khỏi phì cười.Đội trưởng nhị phiên ngầu lòi,lương thiện giờ đang cố gắng chạm vào con mèo!Khuôn mặt trông khá sợ sệt.Cậu nhẹ nhàng đi đến,thấy cậu đến gần,Mitsuya ngừng hết mọi hành động của bản thân,cười ôn nhu nói:"Mày tắm xong rồi sao?""Ừm,giờ tao lên phòng lấy tiền đây,đợi xíu nhé."Nghe cậu nói sẽ lên phòng,anh liêng nhanh chóng nắm bắt cơ hội này mà ngỏ lời muốn đi theo.Cậu cũng gật đầu đồng ý rồi dẫn anh đến phòng của mình.Mở cửa ra,ánh sáng trong phòng đã chiếu thẳng vào.Anh cẩn thận đánh giá.Phòng lấy màu trắng là màu chủ đạo,thiết kế khá đơn giản.Một giường đơn ở sát bức tường,bàn học nằm trước cửa sổ,tủ quần áo thì nhỏ gọn nằm kế bên cửa ra vào và nổi bật nhất là một cái tủ trưng bày không quá lớn được đặt ở chân giường.Nùn vào anh có thể thấy con gấu bông của Draken lức trước tặng cậu được cẩn thận đặt ở trong tủ kính.Những món đòi khác thì hơi nhỏ nên chắc cậu đặt ở trong mấy ngăn tủ nhỏ rồi.Takemichi lục tủ một hồi cũng lấy ra được ít tiền mà mẹ cậu để lại cho.Cầm tiền trên tay,cậu ngẫm nghĩ hồi lâu...Biết mua gì bây giờ!?Nếu nấu cậu cũng chỉ biết nấu mì thôi...Bỗng đầu cậu giật một cái,Mitsuya còn thấy một cái bóng đèn phát sáng đang lũng lẵng trên đầu cậu.Cậu quay qua nhìn anh,cười một nụ cười tà mị,mắt lóe sáng lên.Mitsuya khẽ nuột nước bọt,gấp ngáp nói:"Ta...Ta...Takemichi,mày sao thế..?""M.I.T.S.U.Y.A""Tao đây...."Mitsuya khẽ rùng mình,vô thức lùi về sau vài bước,Takemichi phóng đến,anh nhắm chật mắt lại...Cảm nhận có ai đó đang ôm eo của anh vậy....Đôi mắt từ từ hé ra,Takemichi ôm eo Mitsuya nức nở nói:"Mitsuya!!!!!Mày có thể nào....nấu đồ ăn cho tao được không...?"Mitsuya:"....""Có vậy thôi sao?"Mitsuya nhìn xuống cậu hỏi.Takemichi gật gật đầu,tay vẫn siết chặt lấy eo anh.Chỉ vậy thôi mà có cần làm quá vậy không!??Mà đó không phải vấn đề chính,Takemichi đang ôm eo...ôm eo của hắn đó!!!!Trong lòng Mitsuya thầm gào thét,thấy cậu không có ý định buông anh ra,anh ho ho vài cái nói:"Được rồi Takemichi,mày có thể thả tao ra được rồi."Takemichi nghe vậy liền vui như vớ được vàng,bật nhảy lên ôm chầm lấy Mitsuya,sung sướng nói:"Cảm ơn Mitsuya-kun,cảm ơn mày rất nhiều!!!"Takemichi vui vẻ đi ra khỏi phòng rồi xuống lầu.Mitsuya đứng bất động một lúc,đến khi nghe tiếng "cạch" của cửa vang lên,cả cơ thể mềm nhũn ngã nhào ra đất,mắt chẳng mấy đã xuất hiện vài vệt hồng.Mùi của Takemichi....thơm quá...mùi khá giống mùi sữa..rất thơm.Xoa xoa mũi của bản thân.Ban  nãy suýt chút nữa là Mitsuya đã ôm chặt lấy Takemichi để hít mùi hương đó rồi.Thế là hắn cứ lăn lộn trên phòng của Takemichi cho đến lúc nghe cậu nói vọng lên:"Mitsuya-kun?Mày làm gì mà  trên đó quài thế?""A...tao xuống ngay!"Nghe vậy hắn giật mình vội nói,rồi chập chững đừng lên,tay che đi nửa khuôn mặt của bản thân.Thầm trấn an bản thân rằng đó là điều bình thường trong quan hệ bạn bè thôi.Bước xuống thấy cậu đang ôm Nikko ngủ,như lời ban nãy,Mitsuya đi vào bếp,mở tủ lạnh ra xem.Hm...thấy có một miếng thịt không quá lớn,hắn lấy ra xả đông.Lấy vài cọng hành ra thài nhỏ.Tay thoăn thoắt đạp trứng ngoắt đều.Thế là sau một lúc lâu Mitsuya cũng làm xong.Nhẹ nhàng bước đến bên Takemichi,vỗ vỗ nhẹ gọi cậu dậy."Takemichi à,dậy thôi.Tao nấu xong rồi."Mặt Takemichi khẽ nhíu lại rồi chậm rãi hé ra liền bắt gặp khuôn mặt điển trai của Mitsuya.Cậu mệt mỏi ngồi dậy,tay dụi dụi đôi mắt liền bị Mitsuya ngăn lại.Hắn nhẹ nhàng dìu cậu vào tolet rửa mặt cho tỉnh táo.Xong,tay với lấy cái khăn dịu dàng lau mặt cậu.Lâu lâu lại xoa xoa đôi môi nhỏ bé của cậu vào cái.Takemichi đừng yên hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của Mitsuya.Tay từ đâu lấy ra một cái lược chải quả tóc bù xù của cậu cho gọn gàng hơn.Cuối xùng,Mitsuya dẫn cậu ngồi vào bàn,Takemichi đã tỉnh hơn ban nãy.Bị mùi hương của đồ hấp dẫn.Nhìn những món ăn mà Mitsuya làm kìa,trong nó lấp lánh thơm ngon.Cậu cầm đũa lên,cảm giác nhột nhột từ chân chuyền lên.Nikko liên tục dụi vào đầu cậu làm nũng,chân kéo cái khay đang trống của nó đến trước mặt cậu.Takemichi "À" một cái rồi vào bếp lấy hộp thức ăn cho mèo bỏ vào cho nó.Thấy đồ ăn đã rơi xuống khay,Nikko đi đền ăn nhồm nhoàm.Takemichi lại bàn cầm đũa,chắp tay khẽ nói:"Itadakimasu."

"Áaaaaaa"

Tiếng la thất thanh của Takemichi khiến cho Mitsuya đang bất động phải giật mình.Cậu bị đau cho tỉnh dậy,kích động ngồi bật dậy xoa xoa cổ của mình.Miệng không ngừng trách móc, Nikko đang vô tội nhìn cậu.

Thấy cậu tỉnh dậy,Mitsuya liền đi đến đưa tờ giấy cho cậu đọc:

"Takemichi,mẹ của mày gửi mày nè."

Sau khi đọc xong,cậu gật gù coi như đã hiểu,bảo Mitsuya ngồi đợi còn bản thân đi tắm cho mát.

Một lúc sau,cậu tắm xong,ra ngoài thấy Mitsuya đang cố gắng chạm vào Nikko đang cuộn tròn mình ngủ kia.Gần chạm vào là anh lại rụt tay lại.Nhìn cảnh tưởng này khiến cậu không khỏi phì cười.Đội trưởng nhị phiên ngầu lòi,lương thiện giờ đang cố gắng chạm vào con mèo!Khuôn mặt trông khá sợ sệt.Cậu nhẹ nhàng đi đến,thấy cậu đến gần,Mitsuya ngừng hết mọi hành động của bản thân,cười ôn nhu nói:

"Mày tắm xong rồi sao?"

"Ừm,giờ tao lên phòng lấy tiền đây,đợi xíu nhé."

Nghe cậu nói sẽ lên phòng,anh liêng nhanh chóng nắm bắt cơ hội này mà ngỏ lời muốn đi theo.Cậu cũng gật đầu đồng ý rồi dẫn anh đến phòng của mình.

Mở cửa ra,ánh sáng trong phòng đã chiếu thẳng vào.Anh cẩn thận đánh giá.

Phòng lấy màu trắng là màu chủ đạo,thiết kế khá đơn giản.Một giường đơn ở sát bức tường,bàn học nằm trước cửa sổ,tủ quần áo thì nhỏ gọn nằm kế bên cửa ra vào và nổi bật nhất là một cái tủ trưng bày không quá lớn được đặt ở chân giường.Nùn vào anh có thể thấy con gấu bông của Draken lức trước tặng cậu được cẩn thận đặt ở trong tủ kính.Những món đòi khác thì hơi nhỏ nên chắc cậu đặt ở trong mấy ngăn tủ nhỏ rồi.

Takemichi lục tủ một hồi cũng lấy ra được ít tiền mà mẹ cậu để lại cho.

Cầm tiền trên tay,cậu ngẫm nghĩ hồi lâu...

Biết mua gì bây giờ!?Nếu nấu cậu cũng chỉ biết nấu mì thôi...

Bỗng đầu cậu giật một cái,Mitsuya còn thấy một cái bóng đèn phát sáng đang lũng lẵng trên đầu cậu.Cậu quay qua nhìn anh,cười một nụ cười tà mị,mắt lóe sáng lên.

Mitsuya khẽ nuột nước bọt,gấp ngáp nói:

"Ta...Ta...Takemichi,mày sao thế..?"

"M.I.T.S.U.Y.A"

"Tao đây...."

Mitsuya khẽ rùng mình,vô thức lùi về sau vài bước,Takemichi phóng đến,anh nhắm chật mắt lại...

Cảm nhận có ai đó đang ôm eo của anh vậy....Đôi mắt từ từ hé ra,Takemichi ôm eo Mitsuya nức nở nói:

"Mitsuya!!!!!Mày có thể nào....nấu đồ ăn cho tao được không...?"

Mitsuya:"...."

"Có vậy thôi sao?"Mitsuya nhìn xuống cậu hỏi.

Takemichi gật gật đầu,tay vẫn siết chặt lấy eo anh.

Chỉ vậy thôi mà có cần làm quá vậy không!??Mà đó không phải vấn đề chính,Takemichi đang ôm eo...ôm eo của hắn đó!!!!

Trong lòng Mitsuya thầm gào thét,thấy cậu không có ý định buông anh ra,anh ho ho vài cái nói:

"Được rồi Takemichi,mày có thể thả tao ra được rồi."

Takemichi nghe vậy liền vui như vớ được vàng,bật nhảy lên ôm chầm lấy Mitsuya,sung sướng nói:

"Cảm ơn Mitsuya-kun,cảm ơn mày rất nhiều!!!"

Takemichi vui vẻ đi ra khỏi phòng rồi xuống lầu.Mitsuya đứng bất động một lúc,đến khi nghe tiếng "cạch" của cửa vang lên,cả cơ thể mềm nhũn ngã nhào ra đất,mắt chẳng mấy đã xuất hiện vài vệt hồng.

Mùi của Takemichi....thơm quá...mùi khá giống mùi sữa..rất thơm.

Xoa xoa mũi của bản thân.Ban  nãy suýt chút nữa là Mitsuya đã ôm chặt lấy Takemichi để hít mùi hương đó rồi.Thế là hắn cứ lăn lộn trên phòng của Takemichi cho đến lúc nghe cậu nói vọng lên:

"Mitsuya-kun?Mày làm gì mà  trên đó quài thế?"

"A...tao xuống ngay!"

Nghe vậy hắn giật mình vội nói,rồi chập chững đừng lên,tay che đi nửa khuôn mặt của bản thân.Thầm trấn an bản thân rằng đó là điều bình thường trong quan hệ bạn bè thôi.

Bước xuống thấy cậu đang ôm Nikko ngủ,như lời ban nãy,Mitsuya đi vào bếp,mở tủ lạnh ra xem.Hm...thấy có một miếng thịt không quá lớn,hắn lấy ra xả đông.Lấy vài cọng hành ra thài nhỏ.Tay thoăn thoắt đạp trứng ngoắt đều.Thế là sau một lúc lâu Mitsuya cũng làm xong.

Nhẹ nhàng bước đến bên Takemichi,vỗ vỗ nhẹ gọi cậu dậy.

"Takemichi à,dậy thôi.Tao nấu xong rồi."

Mặt Takemichi khẽ nhíu lại rồi chậm rãi hé ra liền bắt gặp khuôn mặt điển trai của Mitsuya.Cậu mệt mỏi ngồi dậy,tay dụi dụi đôi mắt liền bị Mitsuya ngăn lại.

Hắn nhẹ nhàng dìu cậu vào tolet rửa mặt cho tỉnh táo.Xong,tay với lấy cái khăn dịu dàng lau mặt cậu.Lâu lâu lại xoa xoa đôi môi nhỏ bé của cậu vào cái.Takemichi đừng yên hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của Mitsuya.Tay từ đâu lấy ra một cái lược chải quả tóc bù xù của cậu cho gọn gàng hơn.

Cuối xùng,Mitsuya dẫn cậu ngồi vào bàn,Takemichi đã tỉnh hơn ban nãy.Bị mùi hương của đồ hấp dẫn.Nhìn những món ăn mà Mitsuya làm kìa,trong nó lấp lánh thơm ngon.Cậu cầm đũa lên,cảm giác nhột nhột từ chân chuyền lên.

Nikko liên tục dụi vào đầu cậu làm nũng,chân kéo cái khay đang trống của nó đến trước mặt cậu.Takemichi "À" một cái rồi vào bếp lấy hộp thức ăn cho mèo bỏ vào cho nó.Thấy đồ ăn đã rơi xuống khay,Nikko đi đền ăn nhồm nhoàm.

Takemichi lại bàn cầm đũa,chắp tay khẽ nói:

"Itadakimasu."

[AllTake] Bình Yên?Tác giả: Kin(◍•ᴗ•◍)❤Truyện Đam Mỹ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhân vật dẫn truyện:Hanagaki Takemichi ______________________________ Tôi khó khăn mở đôi mắt của mình ra.Có lẽ,tôi vẫn còn đang ở trong bệnh viện.Hôm qua Kokonoi đã đến tìm tôi để nói sự việc lúc ấy. Tôi suýt bị Mikey g**t ch*t.May có Senju vào ngăn cản nên tôi đã không bị sao.Cô ấy đã ra lệnh rút lui băng. Tôi thấy tôi vô dụng quá.Không thể cứu Mikey mà còn làm Draken mất.Tôi có lẽ không xứng đáng với danh anh hùng của Touman. Cuối cùng tôi cũng mở được đôi mắt nặng trĩu của mình.Vẫn là mùi thuốc sát trùng quen thuộc.Có lẽ,tôi vào bệnh viện nhiều lần rồi nên đã quen với mùi thuốc ấy. Kế bên tôi hình như có ai đó,một thân ảnh rất quen thuộc đối với tôi.Là Chifuyu,người cộng sự của tôi.Cậu ấy thấy tôi mở mắt ra,liến nói: "Mày biết chuyện của Draken đúng không?" Tôi nghe thế,chỉ "ừm" mộ cái.Toán thân bị bó bột,những cơn đau cứ thế mà hành tôi.Tôi không thể nhúc… "Áaaaaaa"Tiếng la thất thanh của Takemichi khiến cho Mitsuya đang bất động phải giật mình.Cậu bị đau cho tỉnh dậy,kích động ngồi bật dậy xoa xoa cổ của mình.Miệng không ngừng trách móc, Nikko đang vô tội nhìn cậu.Thấy cậu tỉnh dậy,Mitsuya liền đi đến đưa tờ giấy cho cậu đọc:"Takemichi,mẹ của mày gửi mày nè."Sau khi đọc xong,cậu gật gù coi như đã hiểu,bảo Mitsuya ngồi đợi còn bản thân đi tắm cho mát.Một lúc sau,cậu tắm xong,ra ngoài thấy Mitsuya đang cố gắng chạm vào Nikko đang cuộn tròn mình ngủ kia.Gần chạm vào là anh lại rụt tay lại.Nhìn cảnh tưởng này khiến cậu không khỏi phì cười.Đội trưởng nhị phiên ngầu lòi,lương thiện giờ đang cố gắng chạm vào con mèo!Khuôn mặt trông khá sợ sệt.Cậu nhẹ nhàng đi đến,thấy cậu đến gần,Mitsuya ngừng hết mọi hành động của bản thân,cười ôn nhu nói:"Mày tắm xong rồi sao?""Ừm,giờ tao lên phòng lấy tiền đây,đợi xíu nhé."Nghe cậu nói sẽ lên phòng,anh liêng nhanh chóng nắm bắt cơ hội này mà ngỏ lời muốn đi theo.Cậu cũng gật đầu đồng ý rồi dẫn anh đến phòng của mình.Mở cửa ra,ánh sáng trong phòng đã chiếu thẳng vào.Anh cẩn thận đánh giá.Phòng lấy màu trắng là màu chủ đạo,thiết kế khá đơn giản.Một giường đơn ở sát bức tường,bàn học nằm trước cửa sổ,tủ quần áo thì nhỏ gọn nằm kế bên cửa ra vào và nổi bật nhất là một cái tủ trưng bày không quá lớn được đặt ở chân giường.Nùn vào anh có thể thấy con gấu bông của Draken lức trước tặng cậu được cẩn thận đặt ở trong tủ kính.Những món đòi khác thì hơi nhỏ nên chắc cậu đặt ở trong mấy ngăn tủ nhỏ rồi.Takemichi lục tủ một hồi cũng lấy ra được ít tiền mà mẹ cậu để lại cho.Cầm tiền trên tay,cậu ngẫm nghĩ hồi lâu...Biết mua gì bây giờ!?Nếu nấu cậu cũng chỉ biết nấu mì thôi...Bỗng đầu cậu giật một cái,Mitsuya còn thấy một cái bóng đèn phát sáng đang lũng lẵng trên đầu cậu.Cậu quay qua nhìn anh,cười một nụ cười tà mị,mắt lóe sáng lên.Mitsuya khẽ nuột nước bọt,gấp ngáp nói:"Ta...Ta...Takemichi,mày sao thế..?""M.I.T.S.U.Y.A""Tao đây...."Mitsuya khẽ rùng mình,vô thức lùi về sau vài bước,Takemichi phóng đến,anh nhắm chật mắt lại...Cảm nhận có ai đó đang ôm eo của anh vậy....Đôi mắt từ từ hé ra,Takemichi ôm eo Mitsuya nức nở nói:"Mitsuya!!!!!Mày có thể nào....nấu đồ ăn cho tao được không...?"Mitsuya:"....""Có vậy thôi sao?"Mitsuya nhìn xuống cậu hỏi.Takemichi gật gật đầu,tay vẫn siết chặt lấy eo anh.Chỉ vậy thôi mà có cần làm quá vậy không!??Mà đó không phải vấn đề chính,Takemichi đang ôm eo...ôm eo của hắn đó!!!!Trong lòng Mitsuya thầm gào thét,thấy cậu không có ý định buông anh ra,anh ho ho vài cái nói:"Được rồi Takemichi,mày có thể thả tao ra được rồi."Takemichi nghe vậy liền vui như vớ được vàng,bật nhảy lên ôm chầm lấy Mitsuya,sung sướng nói:"Cảm ơn Mitsuya-kun,cảm ơn mày rất nhiều!!!"Takemichi vui vẻ đi ra khỏi phòng rồi xuống lầu.Mitsuya đứng bất động một lúc,đến khi nghe tiếng "cạch" của cửa vang lên,cả cơ thể mềm nhũn ngã nhào ra đất,mắt chẳng mấy đã xuất hiện vài vệt hồng.Mùi của Takemichi....thơm quá...mùi khá giống mùi sữa..rất thơm.Xoa xoa mũi của bản thân.Ban  nãy suýt chút nữa là Mitsuya đã ôm chặt lấy Takemichi để hít mùi hương đó rồi.Thế là hắn cứ lăn lộn trên phòng của Takemichi cho đến lúc nghe cậu nói vọng lên:"Mitsuya-kun?Mày làm gì mà  trên đó quài thế?""A...tao xuống ngay!"Nghe vậy hắn giật mình vội nói,rồi chập chững đừng lên,tay che đi nửa khuôn mặt của bản thân.Thầm trấn an bản thân rằng đó là điều bình thường trong quan hệ bạn bè thôi.Bước xuống thấy cậu đang ôm Nikko ngủ,như lời ban nãy,Mitsuya đi vào bếp,mở tủ lạnh ra xem.Hm...thấy có một miếng thịt không quá lớn,hắn lấy ra xả đông.Lấy vài cọng hành ra thài nhỏ.Tay thoăn thoắt đạp trứng ngoắt đều.Thế là sau một lúc lâu Mitsuya cũng làm xong.Nhẹ nhàng bước đến bên Takemichi,vỗ vỗ nhẹ gọi cậu dậy."Takemichi à,dậy thôi.Tao nấu xong rồi."Mặt Takemichi khẽ nhíu lại rồi chậm rãi hé ra liền bắt gặp khuôn mặt điển trai của Mitsuya.Cậu mệt mỏi ngồi dậy,tay dụi dụi đôi mắt liền bị Mitsuya ngăn lại.Hắn nhẹ nhàng dìu cậu vào tolet rửa mặt cho tỉnh táo.Xong,tay với lấy cái khăn dịu dàng lau mặt cậu.Lâu lâu lại xoa xoa đôi môi nhỏ bé của cậu vào cái.Takemichi đừng yên hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của Mitsuya.Tay từ đâu lấy ra một cái lược chải quả tóc bù xù của cậu cho gọn gàng hơn.Cuối xùng,Mitsuya dẫn cậu ngồi vào bàn,Takemichi đã tỉnh hơn ban nãy.Bị mùi hương của đồ hấp dẫn.Nhìn những món ăn mà Mitsuya làm kìa,trong nó lấp lánh thơm ngon.Cậu cầm đũa lên,cảm giác nhột nhột từ chân chuyền lên.Nikko liên tục dụi vào đầu cậu làm nũng,chân kéo cái khay đang trống của nó đến trước mặt cậu.Takemichi "À" một cái rồi vào bếp lấy hộp thức ăn cho mèo bỏ vào cho nó.Thấy đồ ăn đã rơi xuống khay,Nikko đi đền ăn nhồm nhoàm.Takemichi lại bàn cầm đũa,chắp tay khẽ nói:"Itadakimasu."

Chương 47