Tác giả:

~~~~ Kí ức của sự trả thù~~~~ ~~~13 năm về trước ~~~ Nhà kính tráng lệ của gia tộc Nguyễn được làm bằng những viên pha lê có thể nói là hàng đầu thế giới, được sắp xếp bởi những nhà điêu khắc nổi tiếng trên toàn nước.Ánh nắng len lỏi vào nhà kính chiếu vào những viên pha lê mang một nét đẹp nhẹ nhàng mà mê hồn người nhìn, nhưng tuyệt vời hơn là ánh nắng chiếu nhẹ lên những lọn tóc nâu của cậu bé Nguyễn Vũ Nam Phong , làn da mềm và trắng của tuổi trẻ con , nụ cười hồn nhiên vui đùa chơi với những sóng nước trong hồ nước nhỏ của nhà kính . Nhưng nụ cười ấy tưởng chừng như sẽ mãi không bao giờ bị tắt bởi chuyện gì ...........thì "Choang" một tiếng động được phát ra đã cắt ngang sự cười đùa của cậu bé . Làn gió cuốn lời chửi bới liên hồi và tiếng đổ vỡ ra xung quanh . Cậu bé Phong lo lắng cố đi thật nhanh đến chỗ tiếng động phát ra ( 5 tuổi thì bước đi vẫn chưa gọi là vững chắc ) , khuôn mặt lo lắng nhưng chỉ dám liếc nhìn từ khung cửa xem chuyện gì đang xảy ra . Người đàn ông với mái tóc…

Chương 17: Chương 17 khúc giao hưởng ( nốt nhạc thứ 8 )

Bản Giao Hưởng Của Sự Trả ThùTác giả: Jono~~~~ Kí ức của sự trả thù~~~~ ~~~13 năm về trước ~~~ Nhà kính tráng lệ của gia tộc Nguyễn được làm bằng những viên pha lê có thể nói là hàng đầu thế giới, được sắp xếp bởi những nhà điêu khắc nổi tiếng trên toàn nước.Ánh nắng len lỏi vào nhà kính chiếu vào những viên pha lê mang một nét đẹp nhẹ nhàng mà mê hồn người nhìn, nhưng tuyệt vời hơn là ánh nắng chiếu nhẹ lên những lọn tóc nâu của cậu bé Nguyễn Vũ Nam Phong , làn da mềm và trắng của tuổi trẻ con , nụ cười hồn nhiên vui đùa chơi với những sóng nước trong hồ nước nhỏ của nhà kính . Nhưng nụ cười ấy tưởng chừng như sẽ mãi không bao giờ bị tắt bởi chuyện gì ...........thì "Choang" một tiếng động được phát ra đã cắt ngang sự cười đùa của cậu bé . Làn gió cuốn lời chửi bới liên hồi và tiếng đổ vỡ ra xung quanh . Cậu bé Phong lo lắng cố đi thật nhanh đến chỗ tiếng động phát ra ( 5 tuổi thì bước đi vẫn chưa gọi là vững chắc ) , khuôn mặt lo lắng nhưng chỉ dám liếc nhìn từ khung cửa xem chuyện gì đang xảy ra . Người đàn ông với mái tóc… Ngày hôm sau đi học thì ko thấy Mỹ An đâu cả. Cô ta chắc chắn sẽ ko nhớ gì về chuyện hôm qua đâu! Phong là cao thủ mà! Thuốc cũng đâu phải loại thường.Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi Linh nhận được tin báo bố mẹ mình về nước.______** Tại nhà bố mẹ Linh**______Cặp vợ chồng già, ngồi trên chiếc ghế sô pha. Do mái tóc đã lốm đốm những sợi tóc trắng như tơ của người đàn ông kia. Hay khuôn mặt thanh túi toát lên vẻ kiêu sa, sang trọng của người phụ nữ ngồi cạnh làm mọi người cảm thấy thân phục khí chất vương giả của họ. Bên cạnh họ là Linh - Cô con gái cưng, viên đá quý, công chúa nhỏ dễ thương của gia tộc, của họ. Ông Hùng lên tiếng:" Linh này! Papa có việc nghiêm túc muốn nói với con. Con hãy chú ý lắng nghe." Giọng nói khá nghiêm nghị. Khác hẳn với chất giọng thường ngày ông hay nói với vợ con. Đáp lại ông là một tiếng thưa khẽ của Linh:" Dạ vâng papa cứ nói đi ạ. Nếu ko quá khó, Linh sẽ thể hiện tài năng của mình cho papa xem" Linh vừa nói, vừa tự sướng để giảm bớt ko khí căng thẳng đang bao chùm cả nhà cô." Việc này có lẽ sẽ gây khó xử cho con nhưng cũng sẽ tốt cho con trong việc này. Tối ngày mai, con hãy đến Royal Restaurant để gặp mặt một người con trai sắp trở thành chồng sắp cưới của con. " Khi ông Hùng vừa dứt lời thì tiếng la hét thất thanh vang lên từ Linh:" Cái gì? Pa đừng đua con mà! Con ko muốn lấy người con chưa biết mặt!" Linh nhất quyết từ chối nhưng nhận được lời đáp từ ông Hùng:" Ko được! Các đứa con gái sở gia tộc khác từ năm 3 - 4 tuổi đã cao hôn ước sẵn rồi. Con xem lai mình đi! Đã 17 tuổi đầu rồi mà vẫn cứ như con nín đấy. Phải cho con một vị hôn phu để mà dạy bảo lại con. " Ông càng lúc càng lên giọng như ép buộc Linh. Đã nói như thế nhưng vẫn nhận được lời phản đối từ Linh. Mẹ cô cũng tham gia vào:" Đúng vậy. Con đừng bướng nữa! Papa làm vậy cũng để tốt cho con thôi! Sao con cứ phản đối vậy? Con cho Pama một lời giải thích đi!" Khi mama cô nói đến đây thì với một bộ não với chỉ số IQ là ba con số thì ko khó để Linh nói ra một cái lý do. Buột miệng, Linh tuôn ra một câu khiến mọi người ngạc nhiên." Con đã có bạn trai rồi!" Câu nói khẳng định của Linh khiến mọi người chết đứng. Mama của Linh lắp bắp nói:" Con..con có bạn trai rồi sao?" Đáp lại bà là một tiếng vâng lí nhí của Linh. Giọng nói nghiêm nghị vang lên:" Thằng đó là thằng nào? Có môn đăng hộ đối với nhà mình ko? Bao nhiêu tuổi rồi? Ko nói nhiều Ngày mai đưa thằng đó đến gặp ta ở Royal Rétaurant. Nếu đó là thằng nhãi nào đó con thuê thì chết với Pa. Pa chắn chắn thằng đó ko thể bằng cậu thiếu gia mà pa chọn cho con đâu." Trả lời cho câu nói đe dọa đó là tiếng ' vâng' nhẹ nhàng mang chút ưu phiền của Linh.

Ngày hôm sau đi học thì ko thấy Mỹ An đâu cả. Cô ta chắc chắn sẽ ko nhớ gì về chuyện hôm qua đâu! Phong là cao thủ mà! Thuốc cũng đâu phải loại thường.

Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi Linh nhận được tin báo bố mẹ mình về nước.

______** Tại nhà bố mẹ Linh**______

Cặp vợ chồng già, ngồi trên chiếc ghế sô pha. Do mái tóc đã lốm đốm những sợi tóc trắng như tơ của người đàn ông kia. Hay khuôn mặt thanh túi toát lên vẻ kiêu sa, sang trọng của người phụ nữ ngồi cạnh làm mọi người cảm thấy thân phục khí chất vương giả của họ. Bên cạnh họ là Linh - Cô con gái cưng, viên đá quý, công chúa nhỏ dễ thương của gia tộc, của họ. Ông Hùng lên tiếng:

" Linh này! Papa có việc nghiêm túc muốn nói với con. Con hãy chú ý lắng nghe." Giọng nói khá nghiêm nghị. Khác hẳn với chất giọng thường ngày ông hay nói với vợ con. Đáp lại ông là một tiếng thưa khẽ của Linh:

" Dạ vâng papa cứ nói đi ạ. Nếu ko quá khó, Linh sẽ thể hiện tài năng của mình cho papa xem" Linh vừa nói, vừa tự sướng để giảm bớt ko khí căng thẳng đang bao chùm cả nhà cô.

" Việc này có lẽ sẽ gây khó xử cho con nhưng cũng sẽ tốt cho con trong việc này. Tối ngày mai, con hãy đến Royal Restaurant để gặp mặt một người con trai sắp trở thành chồng sắp cưới của con. " Khi ông Hùng vừa dứt lời thì tiếng la hét thất thanh vang lên từ Linh:

" Cái gì? Pa đừng đua con mà! Con ko muốn lấy người con chưa biết mặt!" Linh nhất quyết từ chối nhưng nhận được lời đáp từ ông Hùng:

" Ko được! Các đứa con gái sở gia tộc khác từ năm 3 - 4 tuổi đã cao hôn ước sẵn rồi. Con xem lai mình đi! Đã 17 tuổi đầu rồi mà vẫn cứ như con nín đấy. Phải cho con một vị hôn phu để mà dạy bảo lại con. " Ông càng lúc càng lên giọng như ép buộc Linh. Đã nói như thế nhưng vẫn nhận được lời phản đối từ Linh. Mẹ cô cũng tham gia vào:

" Đúng vậy. Con đừng bướng nữa! Papa làm vậy cũng để tốt cho con thôi! Sao con cứ phản đối vậy? Con cho Pama một lời giải thích đi!" Khi mama cô nói đến đây thì với một bộ não với chỉ số IQ là ba con số thì ko khó để Linh nói ra một cái lý do. Buột miệng, Linh tuôn ra một câu khiến mọi người ngạc nhiên.

" Con đã có bạn trai rồi!" Câu nói khẳng định của Linh khiến mọi người chết đứng. Mama của Linh lắp bắp nói:

" Con..con có bạn trai rồi sao?" Đáp lại bà là một tiếng vâng lí nhí của Linh. Giọng nói nghiêm nghị vang lên:

" Thằng đó là thằng nào? Có môn đăng hộ đối với nhà mình ko? Bao nhiêu tuổi rồi? Ko nói nhiều Ngày mai đưa thằng đó đến gặp ta ở Royal Rétaurant. Nếu đó là thằng nhãi nào đó con thuê thì chết với Pa. Pa chắn chắn thằng đó ko thể bằng cậu thiếu gia mà pa chọn cho con đâu." Trả lời cho câu nói đe dọa đó là tiếng ' vâng' nhẹ nhàng mang chút ưu phiền của Linh.

Bản Giao Hưởng Của Sự Trả ThùTác giả: Jono~~~~ Kí ức của sự trả thù~~~~ ~~~13 năm về trước ~~~ Nhà kính tráng lệ của gia tộc Nguyễn được làm bằng những viên pha lê có thể nói là hàng đầu thế giới, được sắp xếp bởi những nhà điêu khắc nổi tiếng trên toàn nước.Ánh nắng len lỏi vào nhà kính chiếu vào những viên pha lê mang một nét đẹp nhẹ nhàng mà mê hồn người nhìn, nhưng tuyệt vời hơn là ánh nắng chiếu nhẹ lên những lọn tóc nâu của cậu bé Nguyễn Vũ Nam Phong , làn da mềm và trắng của tuổi trẻ con , nụ cười hồn nhiên vui đùa chơi với những sóng nước trong hồ nước nhỏ của nhà kính . Nhưng nụ cười ấy tưởng chừng như sẽ mãi không bao giờ bị tắt bởi chuyện gì ...........thì "Choang" một tiếng động được phát ra đã cắt ngang sự cười đùa của cậu bé . Làn gió cuốn lời chửi bới liên hồi và tiếng đổ vỡ ra xung quanh . Cậu bé Phong lo lắng cố đi thật nhanh đến chỗ tiếng động phát ra ( 5 tuổi thì bước đi vẫn chưa gọi là vững chắc ) , khuôn mặt lo lắng nhưng chỉ dám liếc nhìn từ khung cửa xem chuyện gì đang xảy ra . Người đàn ông với mái tóc… Ngày hôm sau đi học thì ko thấy Mỹ An đâu cả. Cô ta chắc chắn sẽ ko nhớ gì về chuyện hôm qua đâu! Phong là cao thủ mà! Thuốc cũng đâu phải loại thường.Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi Linh nhận được tin báo bố mẹ mình về nước.______** Tại nhà bố mẹ Linh**______Cặp vợ chồng già, ngồi trên chiếc ghế sô pha. Do mái tóc đã lốm đốm những sợi tóc trắng như tơ của người đàn ông kia. Hay khuôn mặt thanh túi toát lên vẻ kiêu sa, sang trọng của người phụ nữ ngồi cạnh làm mọi người cảm thấy thân phục khí chất vương giả của họ. Bên cạnh họ là Linh - Cô con gái cưng, viên đá quý, công chúa nhỏ dễ thương của gia tộc, của họ. Ông Hùng lên tiếng:" Linh này! Papa có việc nghiêm túc muốn nói với con. Con hãy chú ý lắng nghe." Giọng nói khá nghiêm nghị. Khác hẳn với chất giọng thường ngày ông hay nói với vợ con. Đáp lại ông là một tiếng thưa khẽ của Linh:" Dạ vâng papa cứ nói đi ạ. Nếu ko quá khó, Linh sẽ thể hiện tài năng của mình cho papa xem" Linh vừa nói, vừa tự sướng để giảm bớt ko khí căng thẳng đang bao chùm cả nhà cô." Việc này có lẽ sẽ gây khó xử cho con nhưng cũng sẽ tốt cho con trong việc này. Tối ngày mai, con hãy đến Royal Restaurant để gặp mặt một người con trai sắp trở thành chồng sắp cưới của con. " Khi ông Hùng vừa dứt lời thì tiếng la hét thất thanh vang lên từ Linh:" Cái gì? Pa đừng đua con mà! Con ko muốn lấy người con chưa biết mặt!" Linh nhất quyết từ chối nhưng nhận được lời đáp từ ông Hùng:" Ko được! Các đứa con gái sở gia tộc khác từ năm 3 - 4 tuổi đã cao hôn ước sẵn rồi. Con xem lai mình đi! Đã 17 tuổi đầu rồi mà vẫn cứ như con nín đấy. Phải cho con một vị hôn phu để mà dạy bảo lại con. " Ông càng lúc càng lên giọng như ép buộc Linh. Đã nói như thế nhưng vẫn nhận được lời phản đối từ Linh. Mẹ cô cũng tham gia vào:" Đúng vậy. Con đừng bướng nữa! Papa làm vậy cũng để tốt cho con thôi! Sao con cứ phản đối vậy? Con cho Pama một lời giải thích đi!" Khi mama cô nói đến đây thì với một bộ não với chỉ số IQ là ba con số thì ko khó để Linh nói ra một cái lý do. Buột miệng, Linh tuôn ra một câu khiến mọi người ngạc nhiên." Con đã có bạn trai rồi!" Câu nói khẳng định của Linh khiến mọi người chết đứng. Mama của Linh lắp bắp nói:" Con..con có bạn trai rồi sao?" Đáp lại bà là một tiếng vâng lí nhí của Linh. Giọng nói nghiêm nghị vang lên:" Thằng đó là thằng nào? Có môn đăng hộ đối với nhà mình ko? Bao nhiêu tuổi rồi? Ko nói nhiều Ngày mai đưa thằng đó đến gặp ta ở Royal Rétaurant. Nếu đó là thằng nhãi nào đó con thuê thì chết với Pa. Pa chắn chắn thằng đó ko thể bằng cậu thiếu gia mà pa chọn cho con đâu." Trả lời cho câu nói đe dọa đó là tiếng ' vâng' nhẹ nhàng mang chút ưu phiền của Linh.

Chương 17: Chương 17 khúc giao hưởng ( nốt nhạc thứ 8 )