Tác giả:

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong thang máy luôn có một chiếc thùng các tông bị ai đó bỏ quên bên trong. Một chiếc thùng giấy bình thường, có chút lớn, đoan đoan chính chính dựa vào một góc thang máy, chiếm hết ¼ không gian. Thùng giấy chỉ khép hờ chứ không được dán kín, bên trong tối om, không biết thứ gì được đặt trong đó ah? Hướng Văn Hạo đi vào thang máy, nhíu nhíu mày. Cái thùng này đặt ở đây c*̃ng hai ngày rồi, sao chưa có ai đến xử lý. Càng kỳ c*̣c hơn, rõ ràng buổi sáng lúc đi làm, chiếc thùng đã bị ai đó bê đi. Nhưng rạng sáng hôm sau, khi mình đi làm về, nó lại xuất hiện. Mà cái thùng này, nhìn thế nào lại có chút quen mắt. Nhưng c*̣ thể đã từng nhìn thấy ở đâu thì bản thân Hướng Văn Hạo nghĩ mãi mà cũng nghĩ không ra. Dù sao thùng hộp cái nào chả tương tự nhau, chẳng sai biệt là mấy. c*̃ng chẳng cần vì loại chuyện này mà hao tổn tâm trí làm gì. * * *…

Chương 14

Thang MáyTác giả: CôngTử HằngTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh DịKhông biết bắt đầu từ khi nào, trong thang máy luôn có một chiếc thùng các tông bị ai đó bỏ quên bên trong. Một chiếc thùng giấy bình thường, có chút lớn, đoan đoan chính chính dựa vào một góc thang máy, chiếm hết ¼ không gian. Thùng giấy chỉ khép hờ chứ không được dán kín, bên trong tối om, không biết thứ gì được đặt trong đó ah? Hướng Văn Hạo đi vào thang máy, nhíu nhíu mày. Cái thùng này đặt ở đây c*̃ng hai ngày rồi, sao chưa có ai đến xử lý. Càng kỳ c*̣c hơn, rõ ràng buổi sáng lúc đi làm, chiếc thùng đã bị ai đó bê đi. Nhưng rạng sáng hôm sau, khi mình đi làm về, nó lại xuất hiện. Mà cái thùng này, nhìn thế nào lại có chút quen mắt. Nhưng c*̣ thể đã từng nhìn thấy ở đâu thì bản thân Hướng Văn Hạo nghĩ mãi mà cũng nghĩ không ra. Dù sao thùng hộp cái nào chả tương tự nhau, chẳng sai biệt là mấy. c*̃ng chẳng cần vì loại chuyện này mà hao tổn tâm trí làm gì. * * *… Hôn lễ c*̉a Hướng Văn Hạo c*̀ng Chu Tử Hằng cử hành vào tháng 10.Giữa trưa, trong đại giáo đường tràn ngập lưu quang sáng rọi.── Không có thân bằng hảo hữu.── Không có trọng yếu khách mời.── Chỉ có ta và ngươi.Chu Tử Hằng mặc một bộ lễ phục đuôi én màu đen, cực kỳ tao nhã.Khi hắn đem chiếc nhẫn ôn nhu đeo vào ngón tay trái áp út c*̉a người yêu, trên khuôn mặt người đàn ông cao lớn anh tuấn đó nở ra một nụ cười vô c*̀ng xán lạn.Y cười thật đơn thuần, giống như một hài tử.***Vào đêm tân hôn, Chu Tử Hằng chậm rãi đem chính mình vùi sâu vào bên trong cơ thể Hướng Văn Hạo, cơ thể người mà hắn luyến ái vô c*̀ng.Hướng Văn Hạo có chút run rẩy.Thế nhưng hiện tại y chỉ biết nói một chút từ ngữ đơn giản, không thể hợp lại thành câu.“Đau quá…” y nói.Nhưng lại không biết đau tại nơi nào.Mắt nhắm lại, chìm sâu vào bể dục trầm trầm phù phù.── Tựa như đã lãng quên điều gì.── Nhưng lại không thể tìm trở lại.Chu Tử Hằng vươn lưỡi vừa hôn vừa liếm từng tấc da thịt c*̉a khuôn mặt anh tuấn dưới thân mình.── Mỗi một tấc đều hôn xuống.── Mỗi một tấc đều không thể buông tha.“Hạo, anh yêu em.”Hắn thì thào nói.Phảng phất tựa như tạo ra một giấc mộng không cách nào hồi tỉnh.

Hôn lễ c*̉a Hướng Văn Hạo c*̀ng Chu Tử Hằng cử hành vào tháng 10.

Giữa trưa, trong đại giáo đường tràn ngập lưu quang sáng rọi.

── Không có thân bằng hảo hữu.

── Không có trọng yếu khách mời.

── Chỉ có ta và ngươi.

Chu Tử Hằng mặc một bộ lễ phục đuôi én màu đen, cực kỳ tao nhã.

Khi hắn đem chiếc nhẫn ôn nhu đeo vào ngón tay trái áp út c*̉a người yêu, trên khuôn mặt người đàn ông cao lớn anh tuấn đó nở ra một nụ cười vô c*̀ng xán lạn.

Y cười thật đơn thuần, giống như một hài tử.

*

*

*

Vào đêm tân hôn, Chu Tử Hằng chậm rãi đem chính mình vùi sâu vào bên trong cơ thể Hướng Văn Hạo, cơ thể người mà hắn luyến ái vô c*̀ng.

Hướng Văn Hạo có chút run rẩy.

Thế nhưng hiện tại y chỉ biết nói một chút từ ngữ đơn giản, không thể hợp lại thành câu.

“Đau quá…” y nói.

Nhưng lại không biết đau tại nơi nào.

Mắt nhắm lại, chìm sâu vào bể dục trầm trầm phù phù.

── Tựa như đã lãng quên điều gì.

── Nhưng lại không thể tìm trở lại.

Chu Tử Hằng vươn lưỡi vừa hôn vừa liếm từng tấc da thịt c*̉a khuôn mặt anh tuấn dưới thân mình.

── Mỗi một tấc đều hôn xuống.

── Mỗi một tấc đều không thể buông tha.

“Hạo, anh yêu em.”

Hắn thì thào nói.

Phảng phất tựa như tạo ra một giấc mộng không cách nào hồi tỉnh.

Thang MáyTác giả: CôngTử HằngTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh DịKhông biết bắt đầu từ khi nào, trong thang máy luôn có một chiếc thùng các tông bị ai đó bỏ quên bên trong. Một chiếc thùng giấy bình thường, có chút lớn, đoan đoan chính chính dựa vào một góc thang máy, chiếm hết ¼ không gian. Thùng giấy chỉ khép hờ chứ không được dán kín, bên trong tối om, không biết thứ gì được đặt trong đó ah? Hướng Văn Hạo đi vào thang máy, nhíu nhíu mày. Cái thùng này đặt ở đây c*̃ng hai ngày rồi, sao chưa có ai đến xử lý. Càng kỳ c*̣c hơn, rõ ràng buổi sáng lúc đi làm, chiếc thùng đã bị ai đó bê đi. Nhưng rạng sáng hôm sau, khi mình đi làm về, nó lại xuất hiện. Mà cái thùng này, nhìn thế nào lại có chút quen mắt. Nhưng c*̣ thể đã từng nhìn thấy ở đâu thì bản thân Hướng Văn Hạo nghĩ mãi mà cũng nghĩ không ra. Dù sao thùng hộp cái nào chả tương tự nhau, chẳng sai biệt là mấy. c*̃ng chẳng cần vì loại chuyện này mà hao tổn tâm trí làm gì. * * *… Hôn lễ c*̉a Hướng Văn Hạo c*̀ng Chu Tử Hằng cử hành vào tháng 10.Giữa trưa, trong đại giáo đường tràn ngập lưu quang sáng rọi.── Không có thân bằng hảo hữu.── Không có trọng yếu khách mời.── Chỉ có ta và ngươi.Chu Tử Hằng mặc một bộ lễ phục đuôi én màu đen, cực kỳ tao nhã.Khi hắn đem chiếc nhẫn ôn nhu đeo vào ngón tay trái áp út c*̉a người yêu, trên khuôn mặt người đàn ông cao lớn anh tuấn đó nở ra một nụ cười vô c*̀ng xán lạn.Y cười thật đơn thuần, giống như một hài tử.***Vào đêm tân hôn, Chu Tử Hằng chậm rãi đem chính mình vùi sâu vào bên trong cơ thể Hướng Văn Hạo, cơ thể người mà hắn luyến ái vô c*̀ng.Hướng Văn Hạo có chút run rẩy.Thế nhưng hiện tại y chỉ biết nói một chút từ ngữ đơn giản, không thể hợp lại thành câu.“Đau quá…” y nói.Nhưng lại không biết đau tại nơi nào.Mắt nhắm lại, chìm sâu vào bể dục trầm trầm phù phù.── Tựa như đã lãng quên điều gì.── Nhưng lại không thể tìm trở lại.Chu Tử Hằng vươn lưỡi vừa hôn vừa liếm từng tấc da thịt c*̉a khuôn mặt anh tuấn dưới thân mình.── Mỗi một tấc đều hôn xuống.── Mỗi một tấc đều không thể buông tha.“Hạo, anh yêu em.”Hắn thì thào nói.Phảng phất tựa như tạo ra một giấc mộng không cách nào hồi tỉnh.

Chương 14