Tác giả:

"Đàn bản hòa viễn chung, đồng hồ trích dạ vĩnh Ngọc nhân hạo uyển thiêu lan đăng" Ban đầu Ngụy Vô Tiện cũng không nhận thấy điều này. Ngay khi vết sẹo cuối cùng trên tay hắn biến mất, hắn cùng Lam Vong Cơ từ biệt ở một ngọn núi gần Vân Thâm Bất Tri Xứ. Trời đất rộng lớn không xiềng xích, hắn dẫn Tiểu Bình Qủa đi dạo chơi tứ phía: Khát thì tìm nước, mệt thì đi ngủ, nghe nói chỗ nào có tà túy khó giải quyết thì đến đó, nếu may mắn còn có thể có tiền công – Đã từng chết một lần, thanh danh còn có thể ném sau lưng cho người khác đàm tiếu, giữ lại mấy lượng bạc này thì có ích gì? Tất cả đều bị hắn đổi lấy rượu ngon, hoặc xua tay mà cho những kẻ ăn mày. Sau khi rời tòa thành này hắn đến một ngôi làng tiếp theo. Khoảng một tháng sau, hắn ở một thôn trang nhỏ bên ngoài Thanh Hà bắt được một lệ quỷ. Mọi thứ diễn ra tốt đẹp, thậm chí hắn còn cảm thấy mình kiểm soát Trần Tình cao hơn một bậc so với lúc trước, gần như có thể sánh với Di Lăng Lão Tổ năm đó – dân làng mang rượu và thức ăn tới cho…

Chương 83: 83: Chương 19-5

[Vong Tiện] Thiêu Lan ĐăngTác giả: ToovegetableTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Đàn bản hòa viễn chung, đồng hồ trích dạ vĩnh Ngọc nhân hạo uyển thiêu lan đăng" Ban đầu Ngụy Vô Tiện cũng không nhận thấy điều này. Ngay khi vết sẹo cuối cùng trên tay hắn biến mất, hắn cùng Lam Vong Cơ từ biệt ở một ngọn núi gần Vân Thâm Bất Tri Xứ. Trời đất rộng lớn không xiềng xích, hắn dẫn Tiểu Bình Qủa đi dạo chơi tứ phía: Khát thì tìm nước, mệt thì đi ngủ, nghe nói chỗ nào có tà túy khó giải quyết thì đến đó, nếu may mắn còn có thể có tiền công – Đã từng chết một lần, thanh danh còn có thể ném sau lưng cho người khác đàm tiếu, giữ lại mấy lượng bạc này thì có ích gì? Tất cả đều bị hắn đổi lấy rượu ngon, hoặc xua tay mà cho những kẻ ăn mày. Sau khi rời tòa thành này hắn đến một ngôi làng tiếp theo. Khoảng một tháng sau, hắn ở một thôn trang nhỏ bên ngoài Thanh Hà bắt được một lệ quỷ. Mọi thứ diễn ra tốt đẹp, thậm chí hắn còn cảm thấy mình kiểm soát Trần Tình cao hơn một bậc so với lúc trước, gần như có thể sánh với Di Lăng Lão Tổ năm đó – dân làng mang rượu và thức ăn tới cho… Ngày thứ hai diễn ra Thanh Đàm hội, Lam Tư Truy đã dành thời gian ở cạnh Ngụy Vô Tiện.Lúc ăn sáng, Lam Tư Truy đặc biệt nghiêm túc để kể cho hắn về đại hội trong ngày hôm qua, đa phần cũng không có gì quan trọng, cũng chẳng khác mấy so với những gì Lam Vong Cơ đã kể, vì vậy Ngụy Vô Tiện vừa nghe vừa ăn cháo, nghe rồi lại quên.Đặt chén xuống, hắn hỏi ngược lại chuyện khác "Cảnh Nghi đâu? Sao hắn không đi với ngươi?"Lam Tư Truy đáp "Lúc đầu thì hắn rảnh nhưng sáng sớm đã bị Hàm Quang Quân gọi đi làm việc ở Thanh Đàm hội..."Ngụy Vô Tiện nhíu mày, cũng nghi ngờ giống như Lam Tư Truy "Làm việc? Làm việc gì?""...Hôm nay chủ yếu là hội nghị giữa mấy đại thế gia, có nhiều cuộc họp sẽ được tổ chức liên tiếp" Lam Tư Truy nghĩ rồi nói "Có lẽ là do không đủ nhân thủ"Tuy nói như vậy, nhưng xưa nay Lam Trạm làm việc chu toàn, và chưa bao giờ phạm sai lầm bởi những chuyện nhỏ nhặt như vậy.Ngụy Vô Tiện nhún vai, nói "Chờ hai bọn họ quay về rồi hỏi, lúc đó sẽ biết là chuyện gì"Đáng lẽ ăn xong thì Lam Tư Truy sẽ dẫn Ngụy Vô Tiện đến hậu sơn để đi dạo, cùng nhau cho thỏ ăn để giải tỏa cơn buồn chán.Nhưng Ngụy Vô Tiện còn không muốn di chuyển, thậm chí bước hai bước ra sân cũng không muốn, hắn nói là trong lòng khó chịu, sợ ra ngoài đụng mặt người khác lại bị gọi là "phu nhân".Vậy nên cả hai cùng ngồi ở trong phòng, đọc sách đánh đàn để giết thời gian.Ngụy Vô Tiện nghiêm túc gảy đàn cùng Lam Tư Truy nhưng rất nhanh đã cảm thấy nhàm chán, tuy vậy, hắn rất hào hứng khi dạy Lam Tư Truy đàn hai bài hát dân gian mà hắn đã quen thuộc.Hắn không hề đề cập đến nguồn gốc của giai điệu này, chỉ cười đùa nói, nếu sau này trong lòng có ngưỡng mộ cô nương nào thì hãy đàn bài này cho người ta nghe.Hắn lại thở dài, Lam gia của các ngươi học đàn nhưng cả ngày đều áp dụng vào việc an hồn, trừ ma, dù có chơi bao nhiêu bài đi chăng nữa thì cũng chẳng có cô nương nhà nào để ý.Mặt Lam Tư Truy đỏ bừng, ngoài miệng phản bác nhưng đôi tay lại không ổn định, nhưng sau đó cậu lại nhanh chóng gảy đàn khiến những giai điệu rời rạc trở thành một bài trôi chảy.Ngụy Vô Tiện vẫn chưa muốn bỏ qua, hắn nghiêm túc nghe xong rồi bắt đầu chọc ghẹo cậu: Không sai không sai, rất chân thực, vừa nghe là đã biết ngươi đang rất căng thẳng rồi, ngươi nên chuẩn bị để bày tỏ tâm sự đi.Bọn họ cho rằng ngày hôm nay sẽ lãng phí trôi qua như vậy nhưng không lâu sau bữa trưa, Lam Cảnh Nghi đã chạy đến Tĩnh thất.Phải còn khoảng hai giờ nữa thì Thanh Đàm hội mới kết thúc, Ngụy Vô Tiện với Lam Tư Truy ngạc nhiên nhìn cậu, hỏi "Ngươi...chuyện Lam Trạm bảo ngươi làm, ngươi đã làm xong rồi sao?"Lam Cảnh Nghi bước vào Tĩnh thất, đầu tiên làrót hai chén trà cho mình, uống một hơi rồi tìm chỗ ngồi xuống, cậu thở dài đáp"Đã xong rồi ạ.Nhưng mà đừng nói tới nữa, xém chút là con không thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai rồi"09/03/2022.

Ngày thứ hai diễn ra Thanh Đàm hội, Lam Tư Truy đã dành thời gian ở cạnh Ngụy Vô Tiện.

Lúc ăn sáng, Lam Tư Truy đặc biệt nghiêm túc để kể cho hắn về đại hội trong ngày hôm qua, đa phần cũng không có gì quan trọng, cũng chẳng khác mấy so với những gì Lam Vong Cơ đã kể, vì vậy Ngụy Vô Tiện vừa nghe vừa ăn cháo, nghe rồi lại quên.

Đặt chén xuống, hắn hỏi ngược lại chuyện khác "Cảnh Nghi đâu? Sao hắn không đi với ngươi?"

Lam Tư Truy đáp "Lúc đầu thì hắn rảnh nhưng sáng sớm đã bị Hàm Quang Quân gọi đi làm việc ở Thanh Đàm hội..."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, cũng nghi ngờ giống như Lam Tư Truy "Làm việc? Làm việc gì?"

"...Hôm nay chủ yếu là hội nghị giữa mấy đại thế gia, có nhiều cuộc họp sẽ được tổ chức liên tiếp" Lam Tư Truy nghĩ rồi nói "Có lẽ là do không đủ nhân thủ"

Tuy nói như vậy, nhưng xưa nay Lam Trạm làm việc chu toàn, và chưa bao giờ phạm sai lầm bởi những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Ngụy Vô Tiện nhún vai, nói "Chờ hai bọn họ quay về rồi hỏi, lúc đó sẽ biết là chuyện gì"

Đáng lẽ ăn xong thì Lam Tư Truy sẽ dẫn Ngụy Vô Tiện đến hậu sơn để đi dạo, cùng nhau cho thỏ ăn để giải tỏa cơn buồn chán.

Nhưng Ngụy Vô Tiện còn không muốn di chuyển, thậm chí bước hai bước ra sân cũng không muốn, hắn nói là trong lòng khó chịu, sợ ra ngoài đụng mặt người khác lại bị gọi là "phu nhân".

Vậy nên cả hai cùng ngồi ở trong phòng, đọc sách đánh đàn để giết thời gian.

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc gảy đàn cùng Lam Tư Truy nhưng rất nhanh đã cảm thấy nhàm chán, tuy vậy, hắn rất hào hứng khi dạy Lam Tư Truy đàn hai bài hát dân gian mà hắn đã quen thuộc.

Hắn không hề đề cập đến nguồn gốc của giai điệu này, chỉ cười đùa nói, nếu sau này trong lòng có ngưỡng mộ cô nương nào thì hãy đàn bài này cho người ta nghe.

Hắn lại thở dài, Lam gia của các ngươi học đàn nhưng cả ngày đều áp dụng vào việc an hồn, trừ ma, dù có chơi bao nhiêu bài đi chăng nữa thì cũng chẳng có cô nương nhà nào để ý.

Mặt Lam Tư Truy đỏ bừng, ngoài miệng phản bác nhưng đôi tay lại không ổn định, nhưng sau đó cậu lại nhanh chóng gảy đàn khiến những giai điệu rời rạc trở thành một bài trôi chảy.

Ngụy Vô Tiện vẫn chưa muốn bỏ qua, hắn nghiêm túc nghe xong rồi bắt đầu chọc ghẹo cậu: Không sai không sai, rất chân thực, vừa nghe là đã biết ngươi đang rất căng thẳng rồi, ngươi nên chuẩn bị để bày tỏ tâm sự đi.

Bọn họ cho rằng ngày hôm nay sẽ lãng phí trôi qua như vậy nhưng không lâu sau bữa trưa, Lam Cảnh Nghi đã chạy đến Tĩnh thất.

Phải còn khoảng hai giờ nữa thì Thanh Đàm hội mới kết thúc, Ngụy Vô Tiện với Lam Tư Truy ngạc nhiên nhìn cậu, hỏi "Ngươi...chuyện Lam Trạm bảo ngươi làm, ngươi đã làm xong rồi sao?"

Lam Cảnh Nghi bước vào Tĩnh thất, đầu tiên làrót hai chén trà cho mình, uống một hơi rồi tìm chỗ ngồi xuống, cậu thở dài đáp"Đã xong rồi ạ.

Nhưng mà đừng nói tới nữa, xém chút là con không thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai rồi"

09/03/2022.

[Vong Tiện] Thiêu Lan ĐăngTác giả: ToovegetableTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ"Đàn bản hòa viễn chung, đồng hồ trích dạ vĩnh Ngọc nhân hạo uyển thiêu lan đăng" Ban đầu Ngụy Vô Tiện cũng không nhận thấy điều này. Ngay khi vết sẹo cuối cùng trên tay hắn biến mất, hắn cùng Lam Vong Cơ từ biệt ở một ngọn núi gần Vân Thâm Bất Tri Xứ. Trời đất rộng lớn không xiềng xích, hắn dẫn Tiểu Bình Qủa đi dạo chơi tứ phía: Khát thì tìm nước, mệt thì đi ngủ, nghe nói chỗ nào có tà túy khó giải quyết thì đến đó, nếu may mắn còn có thể có tiền công – Đã từng chết một lần, thanh danh còn có thể ném sau lưng cho người khác đàm tiếu, giữ lại mấy lượng bạc này thì có ích gì? Tất cả đều bị hắn đổi lấy rượu ngon, hoặc xua tay mà cho những kẻ ăn mày. Sau khi rời tòa thành này hắn đến một ngôi làng tiếp theo. Khoảng một tháng sau, hắn ở một thôn trang nhỏ bên ngoài Thanh Hà bắt được một lệ quỷ. Mọi thứ diễn ra tốt đẹp, thậm chí hắn còn cảm thấy mình kiểm soát Trần Tình cao hơn một bậc so với lúc trước, gần như có thể sánh với Di Lăng Lão Tổ năm đó – dân làng mang rượu và thức ăn tới cho… Ngày thứ hai diễn ra Thanh Đàm hội, Lam Tư Truy đã dành thời gian ở cạnh Ngụy Vô Tiện.Lúc ăn sáng, Lam Tư Truy đặc biệt nghiêm túc để kể cho hắn về đại hội trong ngày hôm qua, đa phần cũng không có gì quan trọng, cũng chẳng khác mấy so với những gì Lam Vong Cơ đã kể, vì vậy Ngụy Vô Tiện vừa nghe vừa ăn cháo, nghe rồi lại quên.Đặt chén xuống, hắn hỏi ngược lại chuyện khác "Cảnh Nghi đâu? Sao hắn không đi với ngươi?"Lam Tư Truy đáp "Lúc đầu thì hắn rảnh nhưng sáng sớm đã bị Hàm Quang Quân gọi đi làm việc ở Thanh Đàm hội..."Ngụy Vô Tiện nhíu mày, cũng nghi ngờ giống như Lam Tư Truy "Làm việc? Làm việc gì?""...Hôm nay chủ yếu là hội nghị giữa mấy đại thế gia, có nhiều cuộc họp sẽ được tổ chức liên tiếp" Lam Tư Truy nghĩ rồi nói "Có lẽ là do không đủ nhân thủ"Tuy nói như vậy, nhưng xưa nay Lam Trạm làm việc chu toàn, và chưa bao giờ phạm sai lầm bởi những chuyện nhỏ nhặt như vậy.Ngụy Vô Tiện nhún vai, nói "Chờ hai bọn họ quay về rồi hỏi, lúc đó sẽ biết là chuyện gì"Đáng lẽ ăn xong thì Lam Tư Truy sẽ dẫn Ngụy Vô Tiện đến hậu sơn để đi dạo, cùng nhau cho thỏ ăn để giải tỏa cơn buồn chán.Nhưng Ngụy Vô Tiện còn không muốn di chuyển, thậm chí bước hai bước ra sân cũng không muốn, hắn nói là trong lòng khó chịu, sợ ra ngoài đụng mặt người khác lại bị gọi là "phu nhân".Vậy nên cả hai cùng ngồi ở trong phòng, đọc sách đánh đàn để giết thời gian.Ngụy Vô Tiện nghiêm túc gảy đàn cùng Lam Tư Truy nhưng rất nhanh đã cảm thấy nhàm chán, tuy vậy, hắn rất hào hứng khi dạy Lam Tư Truy đàn hai bài hát dân gian mà hắn đã quen thuộc.Hắn không hề đề cập đến nguồn gốc của giai điệu này, chỉ cười đùa nói, nếu sau này trong lòng có ngưỡng mộ cô nương nào thì hãy đàn bài này cho người ta nghe.Hắn lại thở dài, Lam gia của các ngươi học đàn nhưng cả ngày đều áp dụng vào việc an hồn, trừ ma, dù có chơi bao nhiêu bài đi chăng nữa thì cũng chẳng có cô nương nhà nào để ý.Mặt Lam Tư Truy đỏ bừng, ngoài miệng phản bác nhưng đôi tay lại không ổn định, nhưng sau đó cậu lại nhanh chóng gảy đàn khiến những giai điệu rời rạc trở thành một bài trôi chảy.Ngụy Vô Tiện vẫn chưa muốn bỏ qua, hắn nghiêm túc nghe xong rồi bắt đầu chọc ghẹo cậu: Không sai không sai, rất chân thực, vừa nghe là đã biết ngươi đang rất căng thẳng rồi, ngươi nên chuẩn bị để bày tỏ tâm sự đi.Bọn họ cho rằng ngày hôm nay sẽ lãng phí trôi qua như vậy nhưng không lâu sau bữa trưa, Lam Cảnh Nghi đã chạy đến Tĩnh thất.Phải còn khoảng hai giờ nữa thì Thanh Đàm hội mới kết thúc, Ngụy Vô Tiện với Lam Tư Truy ngạc nhiên nhìn cậu, hỏi "Ngươi...chuyện Lam Trạm bảo ngươi làm, ngươi đã làm xong rồi sao?"Lam Cảnh Nghi bước vào Tĩnh thất, đầu tiên làrót hai chén trà cho mình, uống một hơi rồi tìm chỗ ngồi xuống, cậu thở dài đáp"Đã xong rồi ạ.Nhưng mà đừng nói tới nữa, xém chút là con không thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai rồi"09/03/2022.

Chương 83: 83: Chương 19-5