Thời kỳ Bắc Tống, sóng gió nổi lên chốn biên cương, giang sơn Đại Tống bấp bênh dưới đồ đao vó ngựa. Mùa hoa mẫu đơn nở, hắn tình cờ gặp được người con gái thùy mị yêu kiều. Mối tình đầu ngây ngô trong sáng ấy khơi dậy một tràng chuyển biến kinh tâm động phách. Lăng mộ đế vương, lời tiên tri, bóng dáng hoàng cung, quyền thế, nhu tình... Xuyên suốt trong những khúc mắc ái tình, có một vùng Hương Ba Lạp băng sơn thần bí mờ ảo. Thời khắc Ngũ Long xuất thế, Thổ Phiên, Đại Hạ... Thậm chí Khiết Đan, Đại Lý lần lượt bị cuốn vào trong những cuộc đấu trí quyết liệt, minh tranh ám đấu, mưu sâu kế hiểm, chỉ vì tìm kiếm bí mật của Ngũ Long, phá giải giấc mộng Hương Ba Lạp. Nhưng dù rong ruổi trên lưng ngựa ngàn dặm, cũng chẳng tìm thấy được manh mối gì. Hương Ba Lạp, rốt cuộc là thực hay ảo? Tiên cảnh hay địa ngục? Bi huyết hay hào hùng! Bát Bộ Thiên Long, Tàng Bắc Mật Tông, lập đô từ trong làn mưa tên ngũ sắc! Chỉ có vung đao lên mới có thể cùng tranh phong! Hắn, mang trên lưng thâm tình của…
Quyển 3 - Chương 375: Khí khái (4)
Sáp HuyếtTác giả: Mặc VũTruyện Lịch Sử, Truyện Quân SựThời kỳ Bắc Tống, sóng gió nổi lên chốn biên cương, giang sơn Đại Tống bấp bênh dưới đồ đao vó ngựa. Mùa hoa mẫu đơn nở, hắn tình cờ gặp được người con gái thùy mị yêu kiều. Mối tình đầu ngây ngô trong sáng ấy khơi dậy một tràng chuyển biến kinh tâm động phách. Lăng mộ đế vương, lời tiên tri, bóng dáng hoàng cung, quyền thế, nhu tình... Xuyên suốt trong những khúc mắc ái tình, có một vùng Hương Ba Lạp băng sơn thần bí mờ ảo. Thời khắc Ngũ Long xuất thế, Thổ Phiên, Đại Hạ... Thậm chí Khiết Đan, Đại Lý lần lượt bị cuốn vào trong những cuộc đấu trí quyết liệt, minh tranh ám đấu, mưu sâu kế hiểm, chỉ vì tìm kiếm bí mật của Ngũ Long, phá giải giấc mộng Hương Ba Lạp. Nhưng dù rong ruổi trên lưng ngựa ngàn dặm, cũng chẳng tìm thấy được manh mối gì. Hương Ba Lạp, rốt cuộc là thực hay ảo? Tiên cảnh hay địa ngục? Bi huyết hay hào hùng! Bát Bộ Thiên Long, Tàng Bắc Mật Tông, lập đô từ trong làn mưa tên ngũ sắc! Chỉ có vung đao lên mới có thể cùng tranh phong! Hắn, mang trên lưng thâm tình của… Hai người nói nói cười cười khiến Triệu Trinh không khỏi u sầu. Trương mỹ nhân vừa nhấp một ngụm canh dê, đột nhiên nàng chau mày ôm trán. Triệu Trinh thấy vậy cũng chẳng uống canh nữa mà vội hỏi:- Mỹ nhân, nàng sao vậy?Trương mỹ nhân cau mày, thấp giọng nói:- Hoàng thượng, không có gì ạ! Chắc là do bệnh tình của thần thiếp vừa mới khá lên nên vẫn hơi đau đầu.Triệu Trinh đau lòng oán giận nói:- Nàng đã biết bệnh tình mới đỡ nhẽ ra không nên ra đây đánh đàn chứ…Mau…mau…trẫm dìu nàng về cung nghỉ ngơi.Vừa nói Triệu Trinh vừa dìu Trương mỹ nhân trở về hậu cung. Tào hoàng hậu thấy vậy liền sai cung nữ đi mời ngự y tới thăm khám cho Trương mỹ nhân. Nàng nhìn Địch Thanh, áy náy nói:- Địch tướng quân, lại làm phiền ngài phải vào cung rồi. Bây giờ thế này, ngài hãy về trước đi!Địch Thanh thở dài, cũng không phàn nàn, lập tức ra khỏi hậu hoa viên, nhưng vừa đi được vài bước thì Diêm Sĩ Lương từ phía sau đuổi theo nói:- Địch tướng quân xin dừng bước!Địch Thanh khó hiểu, hắn ngoảnh lại, hỏi:- Diêm đại nhân có chuyện gì sai bảo vậy?Diêm Sĩ Lương cười nói:- Không dám sai bảo. Vừa rồi Trương mỹ nhân nói đau đầu nhưng lúc trở về nghỉ ngơi người lại muốn nghe Địch tướng quân nói chuyện về Tây Bắc…Địch Thanh không thể hiểu nổi vị Trương mỹ nhân này tại sao lại quan tâm tới chuyện ở Tây Bắc như vậy, liền nhíu mày nói:- Chẳng nhẽ bảo ta ở lại trong cung sao? Trời sắp tối rồi, ta ở lại trong cung chẳng phải là không hợp lệ sao?Diêm Sĩ Lương nói:- Quy định là như vậy nhưng có khẩu dụ của Hoàng thượng, Địch tướng quân không cần lo lắng. Hoàng thượng đối xử với Địch tướng quân không giống với những người khác. Hoàng thượng bảo ngài chờ ở Thưởng nguyệt đình. Địch tướng quân, vất vả cho ngài rồi. Xin ngài đừng làm khó tiểu nhân.Trong lòng Địch Thanh vốn có chút bất mãn, thầm nghĩ ta đường đường là tướng quân Tây Bắc, Hoàng thượng lại coi ta là một thuyết thư hay sao? Nhưng thấy Diêm Sĩ Lương ăn nói khép nép, lại nghĩ tới Triệu Trinh lo lắng cho Trương mỹ nhân như vậy nên cũng mềm lòng. Hắn biết trong chuyện tình cảm Triệu Trinh cũng không thể tự chủ được, chẳng dễ gì mới có được người tâm đầu ý hợp, mình cũng không nên để người thất vọng. Địch Thanh vốn là người ưa mềm không ưa cứng, hắn bèn nói:- Được rồi! Vậy thì ta sẽ đợi!Diêm Sĩ Lương vui mừng vội vàng dẫn Địch Thanh tới Thưởng nguyệt đình. Thưởng nguyệt đình tuy chỉ là một cái đình nhưng bên trong bố trí trang nhã, ngẩng đầu lên có thể ngắm được vầng trăng mọc lên ở phía Đông chiếu rọi khắp nơi.Diêm Sĩ Lương sớm đã sai người hầu chuẩn bị rượu thịt để Địch Thanh vừa ăn vừa đợi, còn sai một tiểu thái giám ở bên cạnh hầu hạ Địch Thanh. Sau đó y quay người rời đi. Địch Thanh chẳng có lòng dạ nào ăn uống, lòng nghĩ trong cung này cũng không nên uống rượu. Nghĩ tới đây, hắn đành ngồi xuống nhìn lên ánh trăng đang chiếu rọi.Bầu trời lúc này như một bức tranh, vầng trăng xuyên qua những đám mây, lúc thì ẩn trong đám mây, lúc lại chạy xuyên qua nó. Gió mùa hạ thổi không ngừng, trăm hoa đua nở, hương thơm nồng đậm.Tên tiểu thái giám kia thấy Địch Thanh không có gì sai bảo bèn xin cáo lui trước.Địch Thanh cũng chẳng để ý, hắn nhìn lên ánh trăng, lẩm bẩm nói:- Vũ Thường! Ta vốn cho rằng liên thủ với Thổ Phiên để tấn công Nguyên Hạo, chỉ cần phá được Sa Châu, tìm được Hương Ba Lạp, cầu xin những thần nhân ở đó thì nhất định sẽ gặp lại được nàng!Giọng nói hắn nhẹ nhàng giống như Vũ Thường đang ở bên cạnh hắn vậy. Những năm gần đây hắn chưa từng cảm thấy Vũ Thường đã rời xa hắn.
Hai người nói nói cười cười khiến Triệu Trinh không khỏi u sầu. Trương mỹ nhân vừa nhấp một ngụm canh dê, đột nhiên nàng chau mày ôm trán. Triệu Trinh thấy vậy cũng chẳng uống canh nữa mà vội hỏi:
- Mỹ nhân, nàng sao vậy?
Trương mỹ nhân cau mày, thấp giọng nói:
- Hoàng thượng, không có gì ạ! Chắc là do bệnh tình của thần thiếp vừa mới khá lên nên vẫn hơi đau đầu.
Triệu Trinh đau lòng oán giận nói:
- Nàng đã biết bệnh tình mới đỡ nhẽ ra không nên ra đây đánh đàn chứ…Mau…mau…trẫm dìu nàng về cung nghỉ ngơi.
Vừa nói Triệu Trinh vừa dìu Trương mỹ nhân trở về hậu cung. Tào hoàng hậu thấy vậy liền sai cung nữ đi mời ngự y tới thăm khám cho Trương mỹ nhân. Nàng nhìn Địch Thanh, áy náy nói:
- Địch tướng quân, lại làm phiền ngài phải vào cung rồi. Bây giờ thế này, ngài hãy về trước đi!
Địch Thanh thở dài, cũng không phàn nàn, lập tức ra khỏi hậu hoa viên, nhưng vừa đi được vài bước thì Diêm Sĩ Lương từ phía sau đuổi theo nói:
- Địch tướng quân xin dừng bước!
Địch Thanh khó hiểu, hắn ngoảnh lại, hỏi:
- Diêm đại nhân có chuyện gì sai bảo vậy?
Diêm Sĩ Lương cười nói:
- Không dám sai bảo. Vừa rồi Trương mỹ nhân nói đau đầu nhưng lúc trở về nghỉ ngơi người lại muốn nghe Địch tướng quân nói chuyện về Tây Bắc…
Địch Thanh không thể hiểu nổi vị Trương mỹ nhân này tại sao lại quan tâm tới chuyện ở Tây Bắc như vậy, liền nhíu mày nói:
- Chẳng nhẽ bảo ta ở lại trong cung sao? Trời sắp tối rồi, ta ở lại trong cung chẳng phải là không hợp lệ sao?
Diêm Sĩ Lương nói:
- Quy định là như vậy nhưng có khẩu dụ của Hoàng thượng, Địch tướng quân không cần lo lắng. Hoàng thượng đối xử với Địch tướng quân không giống với những người khác. Hoàng thượng bảo ngài chờ ở Thưởng nguyệt đình. Địch tướng quân, vất vả cho ngài rồi. Xin ngài đừng làm khó tiểu nhân.
Trong lòng Địch Thanh vốn có chút bất mãn, thầm nghĩ ta đường đường là tướng quân Tây Bắc, Hoàng thượng lại coi ta là một thuyết thư hay sao? Nhưng thấy Diêm Sĩ Lương ăn nói khép nép, lại nghĩ tới Triệu Trinh lo lắng cho Trương mỹ nhân như vậy nên cũng mềm lòng. Hắn biết trong chuyện tình cảm Triệu Trinh cũng không thể tự chủ được, chẳng dễ gì mới có được người tâm đầu ý hợp, mình cũng không nên để người thất vọng. Địch Thanh vốn là người ưa mềm không ưa cứng, hắn bèn nói:
- Được rồi! Vậy thì ta sẽ đợi!
Diêm Sĩ Lương vui mừng vội vàng dẫn Địch Thanh tới Thưởng nguyệt đình. Thưởng nguyệt đình tuy chỉ là một cái đình nhưng bên trong bố trí trang nhã, ngẩng đầu lên có thể ngắm được vầng trăng mọc lên ở phía Đông chiếu rọi khắp nơi.
Diêm Sĩ Lương sớm đã sai người hầu chuẩn bị rượu thịt để Địch Thanh vừa ăn vừa đợi, còn sai một tiểu thái giám ở bên cạnh hầu hạ Địch Thanh. Sau đó y quay người rời đi. Địch Thanh chẳng có lòng dạ nào ăn uống, lòng nghĩ trong cung này cũng không nên uống rượu. Nghĩ tới đây, hắn đành ngồi xuống nhìn lên ánh trăng đang chiếu rọi.
Bầu trời lúc này như một bức tranh, vầng trăng xuyên qua những đám mây, lúc thì ẩn trong đám mây, lúc lại chạy xuyên qua nó. Gió mùa hạ thổi không ngừng, trăm hoa đua nở, hương thơm nồng đậm.
Tên tiểu thái giám kia thấy Địch Thanh không có gì sai bảo bèn xin cáo lui trước.
Địch Thanh cũng chẳng để ý, hắn nhìn lên ánh trăng, lẩm bẩm nói:
- Vũ Thường! Ta vốn cho rằng liên thủ với Thổ Phiên để tấn công Nguyên Hạo, chỉ cần phá được Sa Châu, tìm được Hương Ba Lạp, cầu xin những thần nhân ở đó thì nhất định sẽ gặp lại được nàng!
Giọng nói hắn nhẹ nhàng giống như Vũ Thường đang ở bên cạnh hắn vậy. Những năm gần đây hắn chưa từng cảm thấy Vũ Thường đã rời xa hắn.
Sáp HuyếtTác giả: Mặc VũTruyện Lịch Sử, Truyện Quân SựThời kỳ Bắc Tống, sóng gió nổi lên chốn biên cương, giang sơn Đại Tống bấp bênh dưới đồ đao vó ngựa. Mùa hoa mẫu đơn nở, hắn tình cờ gặp được người con gái thùy mị yêu kiều. Mối tình đầu ngây ngô trong sáng ấy khơi dậy một tràng chuyển biến kinh tâm động phách. Lăng mộ đế vương, lời tiên tri, bóng dáng hoàng cung, quyền thế, nhu tình... Xuyên suốt trong những khúc mắc ái tình, có một vùng Hương Ba Lạp băng sơn thần bí mờ ảo. Thời khắc Ngũ Long xuất thế, Thổ Phiên, Đại Hạ... Thậm chí Khiết Đan, Đại Lý lần lượt bị cuốn vào trong những cuộc đấu trí quyết liệt, minh tranh ám đấu, mưu sâu kế hiểm, chỉ vì tìm kiếm bí mật của Ngũ Long, phá giải giấc mộng Hương Ba Lạp. Nhưng dù rong ruổi trên lưng ngựa ngàn dặm, cũng chẳng tìm thấy được manh mối gì. Hương Ba Lạp, rốt cuộc là thực hay ảo? Tiên cảnh hay địa ngục? Bi huyết hay hào hùng! Bát Bộ Thiên Long, Tàng Bắc Mật Tông, lập đô từ trong làn mưa tên ngũ sắc! Chỉ có vung đao lên mới có thể cùng tranh phong! Hắn, mang trên lưng thâm tình của… Hai người nói nói cười cười khiến Triệu Trinh không khỏi u sầu. Trương mỹ nhân vừa nhấp một ngụm canh dê, đột nhiên nàng chau mày ôm trán. Triệu Trinh thấy vậy cũng chẳng uống canh nữa mà vội hỏi:- Mỹ nhân, nàng sao vậy?Trương mỹ nhân cau mày, thấp giọng nói:- Hoàng thượng, không có gì ạ! Chắc là do bệnh tình của thần thiếp vừa mới khá lên nên vẫn hơi đau đầu.Triệu Trinh đau lòng oán giận nói:- Nàng đã biết bệnh tình mới đỡ nhẽ ra không nên ra đây đánh đàn chứ…Mau…mau…trẫm dìu nàng về cung nghỉ ngơi.Vừa nói Triệu Trinh vừa dìu Trương mỹ nhân trở về hậu cung. Tào hoàng hậu thấy vậy liền sai cung nữ đi mời ngự y tới thăm khám cho Trương mỹ nhân. Nàng nhìn Địch Thanh, áy náy nói:- Địch tướng quân, lại làm phiền ngài phải vào cung rồi. Bây giờ thế này, ngài hãy về trước đi!Địch Thanh thở dài, cũng không phàn nàn, lập tức ra khỏi hậu hoa viên, nhưng vừa đi được vài bước thì Diêm Sĩ Lương từ phía sau đuổi theo nói:- Địch tướng quân xin dừng bước!Địch Thanh khó hiểu, hắn ngoảnh lại, hỏi:- Diêm đại nhân có chuyện gì sai bảo vậy?Diêm Sĩ Lương cười nói:- Không dám sai bảo. Vừa rồi Trương mỹ nhân nói đau đầu nhưng lúc trở về nghỉ ngơi người lại muốn nghe Địch tướng quân nói chuyện về Tây Bắc…Địch Thanh không thể hiểu nổi vị Trương mỹ nhân này tại sao lại quan tâm tới chuyện ở Tây Bắc như vậy, liền nhíu mày nói:- Chẳng nhẽ bảo ta ở lại trong cung sao? Trời sắp tối rồi, ta ở lại trong cung chẳng phải là không hợp lệ sao?Diêm Sĩ Lương nói:- Quy định là như vậy nhưng có khẩu dụ của Hoàng thượng, Địch tướng quân không cần lo lắng. Hoàng thượng đối xử với Địch tướng quân không giống với những người khác. Hoàng thượng bảo ngài chờ ở Thưởng nguyệt đình. Địch tướng quân, vất vả cho ngài rồi. Xin ngài đừng làm khó tiểu nhân.Trong lòng Địch Thanh vốn có chút bất mãn, thầm nghĩ ta đường đường là tướng quân Tây Bắc, Hoàng thượng lại coi ta là một thuyết thư hay sao? Nhưng thấy Diêm Sĩ Lương ăn nói khép nép, lại nghĩ tới Triệu Trinh lo lắng cho Trương mỹ nhân như vậy nên cũng mềm lòng. Hắn biết trong chuyện tình cảm Triệu Trinh cũng không thể tự chủ được, chẳng dễ gì mới có được người tâm đầu ý hợp, mình cũng không nên để người thất vọng. Địch Thanh vốn là người ưa mềm không ưa cứng, hắn bèn nói:- Được rồi! Vậy thì ta sẽ đợi!Diêm Sĩ Lương vui mừng vội vàng dẫn Địch Thanh tới Thưởng nguyệt đình. Thưởng nguyệt đình tuy chỉ là một cái đình nhưng bên trong bố trí trang nhã, ngẩng đầu lên có thể ngắm được vầng trăng mọc lên ở phía Đông chiếu rọi khắp nơi.Diêm Sĩ Lương sớm đã sai người hầu chuẩn bị rượu thịt để Địch Thanh vừa ăn vừa đợi, còn sai một tiểu thái giám ở bên cạnh hầu hạ Địch Thanh. Sau đó y quay người rời đi. Địch Thanh chẳng có lòng dạ nào ăn uống, lòng nghĩ trong cung này cũng không nên uống rượu. Nghĩ tới đây, hắn đành ngồi xuống nhìn lên ánh trăng đang chiếu rọi.Bầu trời lúc này như một bức tranh, vầng trăng xuyên qua những đám mây, lúc thì ẩn trong đám mây, lúc lại chạy xuyên qua nó. Gió mùa hạ thổi không ngừng, trăm hoa đua nở, hương thơm nồng đậm.Tên tiểu thái giám kia thấy Địch Thanh không có gì sai bảo bèn xin cáo lui trước.Địch Thanh cũng chẳng để ý, hắn nhìn lên ánh trăng, lẩm bẩm nói:- Vũ Thường! Ta vốn cho rằng liên thủ với Thổ Phiên để tấn công Nguyên Hạo, chỉ cần phá được Sa Châu, tìm được Hương Ba Lạp, cầu xin những thần nhân ở đó thì nhất định sẽ gặp lại được nàng!Giọng nói hắn nhẹ nhàng giống như Vũ Thường đang ở bên cạnh hắn vậy. Những năm gần đây hắn chưa từng cảm thấy Vũ Thường đã rời xa hắn.