Tác giả:

Đoạn mở đầu “A, cháy rồi, cứu mạng a!” Một tiếng thét đầy sợ hãi chói tai vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, đánh thức giấc ngủ say của mọi người dân xung quanh. Nhận thấy rõ tình hình nguy cấp, tất cả đều rời khỏi nhà, hướng theo lối thoát hiểm mà chạy. “Chạy mau a.” “Gọi 119.” “Khói dày đặc quá, mau lấy khăn lông ướt che mũi lại.” “Ô –, mẹ.” “Lối thoát hiểm bị chặn rồi, chạy lên trên đi.” “… .” Cả một đám người nhốn nháo chen chúc nhau thành đường dài ở lối đi nhỏ. Ngọn lửa bốc cao hừng hực: hỏa hoạn lan từ lầu ba lên tới lầu năm, khói cuồn cuộn tràn ngập khắp nơi. Không chỉ thể nhiệt độ ngày một tăng cao càng khiến những người gặp nạn đang hoang mang lo sợ giống như rắn mất đầu chạy loạn khắp nơi. “Khụ khụ.” Tô Tử Ly dùng ống tay áo bịt mũi miệng lại nhằm ngăn cản bản thân hít phải khỏi độc. Cậu còn chưa muốn chết. Cậu mới có mười bảy tuổi – cái tuổi đầy mơ mộng nhiều lí tưởng. Hôm qua cậu vừa mua đôi giày mới còn chưa kịp mang thử, chưa hết, cái lá thư tình viết cho “nàng hoa…

Quyển 1 - Chương 29: Ngoại truyện ngày cá tháng tư

Chất Tử Điện HạTác giả: Đái Văn HiTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên Không Đoạn mở đầu “A, cháy rồi, cứu mạng a!” Một tiếng thét đầy sợ hãi chói tai vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, đánh thức giấc ngủ say của mọi người dân xung quanh. Nhận thấy rõ tình hình nguy cấp, tất cả đều rời khỏi nhà, hướng theo lối thoát hiểm mà chạy. “Chạy mau a.” “Gọi 119.” “Khói dày đặc quá, mau lấy khăn lông ướt che mũi lại.” “Ô –, mẹ.” “Lối thoát hiểm bị chặn rồi, chạy lên trên đi.” “… .” Cả một đám người nhốn nháo chen chúc nhau thành đường dài ở lối đi nhỏ. Ngọn lửa bốc cao hừng hực: hỏa hoạn lan từ lầu ba lên tới lầu năm, khói cuồn cuộn tràn ngập khắp nơi. Không chỉ thể nhiệt độ ngày một tăng cao càng khiến những người gặp nạn đang hoang mang lo sợ giống như rắn mất đầu chạy loạn khắp nơi. “Khụ khụ.” Tô Tử Ly dùng ống tay áo bịt mũi miệng lại nhằm ngăn cản bản thân hít phải khỏi độc. Cậu còn chưa muốn chết. Cậu mới có mười bảy tuổi – cái tuổi đầy mơ mộng nhiều lí tưởng. Hôm qua cậu vừa mua đôi giày mới còn chưa kịp mang thử, chưa hết, cái lá thư tình viết cho “nàng hoa… Tiểu Húc Húc dục cầu bất mãn đang đối diện với xuân cung đồ, chợt nghe ngoài cửa có người rón ra rón rén tới gần. Tiểu Húc Húc vội vàng cuộn tròn bức hoạ giấu đi, hướng tới người vừa đến giận dữ hét: “Tên vương bát cao tử (con dê =]]]) nào ở ngoài cửa?”Tiểu Li Li đẩy cửa đi tới ủy ủy khuất khuất nhìn hắn: “Tiểu Húc Húc, người ta ngủ không được a! Chạy đến tìm ngươi, ngươi cư nhiên mắng chửi người gia là vương bát cao tử! Ô ô ~~~~~~~”Tiểu Húc Húc vội vàng đi qua ôm lấy cái eo nhỏ của hắn, móng vuốt luồn đến phía sau lưng xoa xoa an ủi: “Là ta không tốt, tiểu bảo bối đừng khóc!”“Ô ô ~~~~~~~”“Được rồi, bảo bối nhi muốn như thế nào mới bằng lòng nguôi giận?”“Ô ô, người ta muốn phạt ngươi!”“Hảo hảo, bảo bối cứ tùy tiện phạt!”“Thật sự? Người ta cùng với ngươi làm một chuyện thoải mái nga!”Tiểu Húc Húc vừa nghe lập tức tâm hoa nộ phóng, “Hảo hảo, vậy chúng ta lên trên giường rồi nói sau!”“Nằm xuống!” Gương mặt Tiểu Li Li ửng hồng hàm xuân lướt qua hắn nhẹ giọng nói.Tiểu Húc Húc tâm thần rung động vội vàng nghe theo.“Nằm xoay người lại!”“Ách? Xoay người? Xoay người lại ta làm như thế nào a?”“Ô ô ~~~~~”“A, hảo hảo hảo, ta xoay. Di, bảo bối nhi lấy dây làm gì?”“Buộc ngươi nha!”“Da? Vì cái gì phải buộc ta nha?”“Nếu không buộc để cho ngươi phản kháng ta như thế nào ngăn cản a!” Tiểu Li Li hắc hắc âm hiểm cười vội vàng buộc chặt.“Bảo, bảo bối a, ngươi không phải nói chúng ta đến làm một chuyện thoải mái sao?” Tiểu Húc Húc nơm nớp lo sợ hỏi han.“Phải nha, là thực thoải mái, giúp ngươi giãn giãn gân cốt không phải là chuyện thực thoải mái sao?” Tiểu Li Li tháo giầy nhảy lên trên giường, nắm tay xoa xoa nhìn miếng thảm thịt phía dưới nói.“Bảo bối nhi muốn làm.. A ——”“Mẹ ôi, người ta chịu cung hình còn chưa có kêu thảm như ngươi!” Tiểu Li Li dẫm trên lưng của hắn ngoan độc nghiền động.“A —— gãy rồi gãy rồi gãy rồi muốn gãy rồi ——”“Hắc hắc, thoải mái đi! Ta giẫm, ta giẫm, ta giẫm giẫm giẫm!”“Ngao, ngao, ngao ngao ngao ——” (ghi chú: tiếng gào khóc)Lúc lâu sau, tiểu Li Li thần thanh khí sảng từ trong phòng đi ra, “Hắc hắc, cho ngươi nửa đêm phát xuân, muốn phát xuân cũng đừng làm ra tiếng vang lớn làm ồn đến giấc ngủ của lão tử!Như bỗng nhiên nhớ lại cái gì lập tức hướng vào bên trong hô: “Cái kia, ngày cá tháng tư khoái hoạt a!”Tiểu Húc Húc miệng đang sùi bọt mép vô lực run rẩy.

Tiểu Húc Húc dục cầu
bất mãn đang đối diện với xuân cung đồ, chợt nghe ngoài cửa có người rón ra rón rén tới gần. Tiểu Húc Húc vội vàng cuộn tròn bức hoạ giấu đi,
hướng tới người vừa đến giận dữ hét: “Tên vương bát cao tử (con dê =]]]) nào ở ngoài cửa?”

Tiểu Li Li đẩy cửa đi tới ủy
ủy khuất khuất nhìn hắn: “Tiểu Húc Húc, người ta ngủ không được a! Chạy
đến tìm ngươi, ngươi cư nhiên mắng chửi người gia là vương bát cao tử! Ô ô ~~~~~~~”

Tiểu Húc Húc vội vàng đi qua ôm lấy cái
eo nhỏ của hắn, móng vuốt luồn đến phía sau lưng xoa xoa an ủi: “Là ta
không tốt, tiểu bảo bối đừng khóc!”

“Ô ô ~~~~~~~”

“Được rồi, bảo bối nhi muốn như thế nào mới bằng lòng nguôi giận?”

“Ô ô, người ta muốn phạt ngươi!”

“Hảo hảo, bảo bối cứ tùy tiện phạt!”

“Thật sự? Người ta cùng với ngươi làm một chuyện thoải mái nga!”

Tiểu Húc Húc vừa nghe lập tức tâm hoa nộ phóng, “Hảo hảo, vậy chúng ta lên trên giường rồi nói sau!”

“Nằm xuống!” Gương mặt Tiểu Li Li ửng hồng hàm xuân lướt qua hắn nhẹ giọng nói.

Tiểu Húc Húc tâm thần rung động vội vàng nghe theo.

“Nằm xoay người lại!”

“Ách? Xoay người? Xoay người lại ta làm như thế nào a?”

“Ô ô ~~~~~”

“A, hảo hảo hảo, ta xoay. Di, bảo bối nhi lấy dây làm gì?”

“Buộc ngươi nha!”

“Da? Vì cái gì phải buộc ta nha?”

“Nếu không buộc để cho ngươi phản kháng ta như thế nào ngăn cản a!” Tiểu Li
Li hắc hắc âm hiểm cười vội vàng buộc chặt.

“Bảo, bảo bối a, ngươi không phải nói chúng ta đến làm một chuyện thoải mái sao?” Tiểu Húc Húc nơm nớp lo sợ hỏi han.

“Phải nha, là
thực thoải mái, giúp ngươi giãn giãn gân cốt không phải là chuyện thực
thoải mái sao?” Tiểu Li Li tháo giầy nhảy lên trên giường, nắm tay xoa
xoa nhìn miếng thảm thịt phía dưới nói.

“Bảo bối nhi muốn làm.. A ——”

“Mẹ ôi, người ta chịu cung hình còn chưa có kêu thảm như ngươi!” Tiểu Li Li dẫm trên lưng của hắn ngoan độc nghiền động.

“A —— gãy rồi gãy rồi gãy rồi muốn gãy rồi ——”

“Hắc hắc, thoải mái đi! Ta giẫm, ta giẫm, ta giẫm giẫm giẫm!”

“Ngao, ngao, ngao ngao ngao ——” (ghi chú: tiếng gào khóc)

Lúc lâu sau, tiểu Li Li thần thanh khí sảng từ trong phòng đi ra, “Hắc hắc, cho ngươi nửa đêm phát xuân, muốn phát xuân cũng đừng làm ra tiếng vang lớn làm ồn đến giấc ngủ của lão tử!

Như bỗng nhiên nhớ lại cái gì lập tức hướng vào bên trong hô: “Cái kia, ngày cá tháng tư khoái hoạt a!”

Tiểu Húc Húc miệng đang sùi bọt mép vô lực run rẩy.

Chất Tử Điện HạTác giả: Đái Văn HiTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên Không Đoạn mở đầu “A, cháy rồi, cứu mạng a!” Một tiếng thét đầy sợ hãi chói tai vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, đánh thức giấc ngủ say của mọi người dân xung quanh. Nhận thấy rõ tình hình nguy cấp, tất cả đều rời khỏi nhà, hướng theo lối thoát hiểm mà chạy. “Chạy mau a.” “Gọi 119.” “Khói dày đặc quá, mau lấy khăn lông ướt che mũi lại.” “Ô –, mẹ.” “Lối thoát hiểm bị chặn rồi, chạy lên trên đi.” “… .” Cả một đám người nhốn nháo chen chúc nhau thành đường dài ở lối đi nhỏ. Ngọn lửa bốc cao hừng hực: hỏa hoạn lan từ lầu ba lên tới lầu năm, khói cuồn cuộn tràn ngập khắp nơi. Không chỉ thể nhiệt độ ngày một tăng cao càng khiến những người gặp nạn đang hoang mang lo sợ giống như rắn mất đầu chạy loạn khắp nơi. “Khụ khụ.” Tô Tử Ly dùng ống tay áo bịt mũi miệng lại nhằm ngăn cản bản thân hít phải khỏi độc. Cậu còn chưa muốn chết. Cậu mới có mười bảy tuổi – cái tuổi đầy mơ mộng nhiều lí tưởng. Hôm qua cậu vừa mua đôi giày mới còn chưa kịp mang thử, chưa hết, cái lá thư tình viết cho “nàng hoa… Tiểu Húc Húc dục cầu bất mãn đang đối diện với xuân cung đồ, chợt nghe ngoài cửa có người rón ra rón rén tới gần. Tiểu Húc Húc vội vàng cuộn tròn bức hoạ giấu đi, hướng tới người vừa đến giận dữ hét: “Tên vương bát cao tử (con dê =]]]) nào ở ngoài cửa?”Tiểu Li Li đẩy cửa đi tới ủy ủy khuất khuất nhìn hắn: “Tiểu Húc Húc, người ta ngủ không được a! Chạy đến tìm ngươi, ngươi cư nhiên mắng chửi người gia là vương bát cao tử! Ô ô ~~~~~~~”Tiểu Húc Húc vội vàng đi qua ôm lấy cái eo nhỏ của hắn, móng vuốt luồn đến phía sau lưng xoa xoa an ủi: “Là ta không tốt, tiểu bảo bối đừng khóc!”“Ô ô ~~~~~~~”“Được rồi, bảo bối nhi muốn như thế nào mới bằng lòng nguôi giận?”“Ô ô, người ta muốn phạt ngươi!”“Hảo hảo, bảo bối cứ tùy tiện phạt!”“Thật sự? Người ta cùng với ngươi làm một chuyện thoải mái nga!”Tiểu Húc Húc vừa nghe lập tức tâm hoa nộ phóng, “Hảo hảo, vậy chúng ta lên trên giường rồi nói sau!”“Nằm xuống!” Gương mặt Tiểu Li Li ửng hồng hàm xuân lướt qua hắn nhẹ giọng nói.Tiểu Húc Húc tâm thần rung động vội vàng nghe theo.“Nằm xoay người lại!”“Ách? Xoay người? Xoay người lại ta làm như thế nào a?”“Ô ô ~~~~~”“A, hảo hảo hảo, ta xoay. Di, bảo bối nhi lấy dây làm gì?”“Buộc ngươi nha!”“Da? Vì cái gì phải buộc ta nha?”“Nếu không buộc để cho ngươi phản kháng ta như thế nào ngăn cản a!” Tiểu Li Li hắc hắc âm hiểm cười vội vàng buộc chặt.“Bảo, bảo bối a, ngươi không phải nói chúng ta đến làm một chuyện thoải mái sao?” Tiểu Húc Húc nơm nớp lo sợ hỏi han.“Phải nha, là thực thoải mái, giúp ngươi giãn giãn gân cốt không phải là chuyện thực thoải mái sao?” Tiểu Li Li tháo giầy nhảy lên trên giường, nắm tay xoa xoa nhìn miếng thảm thịt phía dưới nói.“Bảo bối nhi muốn làm.. A ——”“Mẹ ôi, người ta chịu cung hình còn chưa có kêu thảm như ngươi!” Tiểu Li Li dẫm trên lưng của hắn ngoan độc nghiền động.“A —— gãy rồi gãy rồi gãy rồi muốn gãy rồi ——”“Hắc hắc, thoải mái đi! Ta giẫm, ta giẫm, ta giẫm giẫm giẫm!”“Ngao, ngao, ngao ngao ngao ——” (ghi chú: tiếng gào khóc)Lúc lâu sau, tiểu Li Li thần thanh khí sảng từ trong phòng đi ra, “Hắc hắc, cho ngươi nửa đêm phát xuân, muốn phát xuân cũng đừng làm ra tiếng vang lớn làm ồn đến giấc ngủ của lão tử!Như bỗng nhiên nhớ lại cái gì lập tức hướng vào bên trong hô: “Cái kia, ngày cá tháng tư khoái hoạt a!”Tiểu Húc Húc miệng đang sùi bọt mép vô lực run rẩy.

Quyển 1 - Chương 29: Ngoại truyện ngày cá tháng tư