Đoạn mở đầu “A, cháy rồi, cứu mạng a!” Một tiếng thét đầy sợ hãi chói tai vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, đánh thức giấc ngủ say của mọi người dân xung quanh. Nhận thấy rõ tình hình nguy cấp, tất cả đều rời khỏi nhà, hướng theo lối thoát hiểm mà chạy. “Chạy mau a.” “Gọi 119.” “Khói dày đặc quá, mau lấy khăn lông ướt che mũi lại.” “Ô –, mẹ.” “Lối thoát hiểm bị chặn rồi, chạy lên trên đi.” “… .” Cả một đám người nhốn nháo chen chúc nhau thành đường dài ở lối đi nhỏ. Ngọn lửa bốc cao hừng hực: hỏa hoạn lan từ lầu ba lên tới lầu năm, khói cuồn cuộn tràn ngập khắp nơi. Không chỉ thể nhiệt độ ngày một tăng cao càng khiến những người gặp nạn đang hoang mang lo sợ giống như rắn mất đầu chạy loạn khắp nơi. “Khụ khụ.” Tô Tử Ly dùng ống tay áo bịt mũi miệng lại nhằm ngăn cản bản thân hít phải khỏi độc. Cậu còn chưa muốn chết. Cậu mới có mười bảy tuổi – cái tuổi đầy mơ mộng nhiều lí tưởng. Hôm qua cậu vừa mua đôi giày mới còn chưa kịp mang thử, chưa hết, cái lá thư tình viết cho “nàng hoa…
Quyển 3 - Chương 48: Ngoại truyện thiên chi Khúc Tử
Chất Tử Điện HạTác giả: Đái Văn HiTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên Không Đoạn mở đầu “A, cháy rồi, cứu mạng a!” Một tiếng thét đầy sợ hãi chói tai vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, đánh thức giấc ngủ say của mọi người dân xung quanh. Nhận thấy rõ tình hình nguy cấp, tất cả đều rời khỏi nhà, hướng theo lối thoát hiểm mà chạy. “Chạy mau a.” “Gọi 119.” “Khói dày đặc quá, mau lấy khăn lông ướt che mũi lại.” “Ô –, mẹ.” “Lối thoát hiểm bị chặn rồi, chạy lên trên đi.” “… .” Cả một đám người nhốn nháo chen chúc nhau thành đường dài ở lối đi nhỏ. Ngọn lửa bốc cao hừng hực: hỏa hoạn lan từ lầu ba lên tới lầu năm, khói cuồn cuộn tràn ngập khắp nơi. Không chỉ thể nhiệt độ ngày một tăng cao càng khiến những người gặp nạn đang hoang mang lo sợ giống như rắn mất đầu chạy loạn khắp nơi. “Khụ khụ.” Tô Tử Ly dùng ống tay áo bịt mũi miệng lại nhằm ngăn cản bản thân hít phải khỏi độc. Cậu còn chưa muốn chết. Cậu mới có mười bảy tuổi – cái tuổi đầy mơ mộng nhiều lí tưởng. Hôm qua cậu vừa mua đôi giày mới còn chưa kịp mang thử, chưa hết, cái lá thư tình viết cho “nàng hoa… Đó là một niên đại không thể tìm hiểu, tương truyền, chưởng quản thiên địa vạn vật chính là Kim long bộ tộc thần bí lại có được sức mạnh cường đại. Bọn họ thao túng vũ lộ, nhìn xuống chúng sinh, hưởng thụ quyền lợi cùng vinh dự cao nhất. Nhưng quyền niệm là căn nguyên để nảy sinh tội ác, cho dù là thần cao cao tại thượng cũng vô pháp chống lại hấp dẫn của nó.Đệ đệ của Kim long thủ lĩnh bởi vì bất mãn đồ đằng (hình vẽ) thờ phụng của chúng sinh đối với ca ca mà năm lần bảy lượt khiêu khích đối kháng, Kim long thủ lĩnh một lần lại một lần nhường nhịn, nhưng vẫn không thể ngăn cản nội bộ phân kỳ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng rốt cục phát triển đến mức binh nhung tương kiến (xung đột vũ trang), không thể tránh khỏi một hồi ác chiến khiến cho thiên địa thất hành, nhật nguyệt vô quang. Kim long thủ lĩnh phẫn nộ bởi chiến trường nhân gian luyện ngục, đem dị đồ chiến bại tước trừ tiên tịch (tước bỏ cốt tiên), trục nhập Ma vực u tối không có ban ngày, trọn đời không được đặt chân vào ngoại giới, nếu không sẽ tử vô phi mệnh (chết đi mệnh cũng không yên) linh hồn rơi vào súc đạo (vòng súc sinh). . . . . . Đây là trừng phạt của tổ tiên đối với chúng ta, cũng là số mệnh của Lân long nhất tộc chúng ta!Trưởng lão ánh mắt ảm đạm mà sầu não, nhưng chỉ đổi lấy cái thoáng nhìn không cho là đúng của ta.Số mệnh sao?Bắt đầu giương cánh.Ta không tín!Trực thẳng vân tiêu (mây trời).Đi vào thế gian đã hai năm hơn, cái gọi là số mệnh mà trưởng lão nói chẳng những không ứng nghiệm ở trên người của ta, hơn nữa ta còn sống đến phi thường thích ý! Ở một nơi phong thuỷ bảo địa trong một tòa thâm sơn lão lâm (rừng già) ta vô tình gặp được bạn lữ cùng định cư.Ta nghĩ, nếu ta không có gặp người thiếu niên kia, ta đây sẽ vẫn khinh bỉ trưởng lão nói chuyện viễn vông cứ như vậy mà bình yên sống sót, nhưng vận mệnh lại không phải do ngươi đi giả thiết!Vận mệnh để ta gặp thiếu niên bị thương kia, vận mệnh khiến ta đột phát ý nghĩ muốn đem người quay về trong động chữa thương, lại bị ca ca của thiếu niên kia cho rằng ta muốn làm hại bảo bối đệ đệ của hắn mà một mũi tên bay vào giữa mi tâm của ta. . . . . .Ta rốt cục tin số mệnh, khi linh hồn của ta thoát ly thân thể thăng lên giữa không trung. Một tiếng thở dài, trưởng lão xuất hiện ở trước mặt.Đây là số mệnh không thể thay đổi. Ánh mắt của hắn ảm đạm.Ta sẽ biến thành cái gì? Điểu? Trùng? Ngư? Thú?Sự trầm mặc của trưởng lão làm cho ta bất an!Mặc kệ ngươi ở thế tiếp theo trở thành cái gì, cũng không thể buông tha cho hy vọng, bởi vì vận mệnh của ngươi sẽ an bài ngươi gặp gỡ một người không giống người thường, mà y sẽ làm ngươi thoát ly khổ hải!Ta không biết người mà ta phải đợi đến tột cùng là thần thánh phương nào, ta chỉ biết trong bảy năm ngắn ngủi ta đã ở súc đạo luân hồi mấy chục lần, hồ ly, trư, thỏ, xà, điêu, phi trùng, điểu, ngưu, ngư. . . . . . Tử vu phi mệnh cùng sinh mệnh quá mức vội vã thảm thương làm cho ta phát cuồng, rõ ràng hôm nay là đầu lang, lại không hiểu sao giẫm lên bẫy rập của thợ săn mà tỉnh lại biến thành con kiến. . . . . .(……= =)Thẳng đến ba năm trước đây ta biến thành một Hà Khúc mã, sinh mệnh rõ ràng kéo dài làm cho ta lâm vào hoan hỉ, một thế này nói vậy sẽ giải thoát rồi đi!Khi ta liếc mắt một cái nhìn đến đại thúc giả trang kia, trong lòng kinh hoàng, ánh mắt của y sáng ngời trong suốt tản ra quang huy mê người cho dù là bảo thạch đẹp nhất trên đời cũng vô pháp bằng được, là y, rốt cục đã xuất hiện, người làm cho ta cực khổ đợi mấy chục lần luân hồi!Vì muốn hả giận, cũng vì dọa người đáng hận này, quà gặp mặt ta cho y chính là một hơi cắn lên cái tay y đưa qua. . . . . .Y thật sự không giống người thường, nhưng nếu muốn hỏi ta y đến tột cùng làm sao không giống người thường thì ta cũng không có cách nào nói rõ.Y có khi là một người thông minh nhìn thế sự đến tuyệt đỉnh thấu triệt, có khi lại là một đầu đất l* m*ng nhìn không tới hậu quả! Làm cho người ta đoán không ra nghĩ không rõ!Nhưng mặc kệ y là người như thế nào, một thế này của ta đã được định là theo y . . . .
Đó là một niên đại
không thể tìm hiểu, tương truyền, chưởng quản thiên địa vạn vật chính là Kim long bộ tộc thần bí lại có được sức mạnh cường đại. Bọn họ thao
túng vũ lộ, nhìn xuống chúng sinh, hưởng thụ quyền lợi cùng vinh dự cao
nhất. Nhưng quyền niệm là căn nguyên để nảy sinh tội ác, cho dù là thần
cao cao tại thượng cũng vô pháp chống lại hấp dẫn của nó.
Đệ đệ của Kim long thủ lĩnh bởi vì bất mãn đồ đằng (hình vẽ) thờ phụng của chúng sinh đối với ca ca mà năm lần bảy lượt khiêu khích đối kháng, Kim long thủ lĩnh một lần lại một lần nhường nhịn, nhưng vẫn không thể ngăn cản nội bộ phân kỳ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng rốt cục phát
triển đến mức binh nhung tương kiến (xung đột vũ trang), không thể tránh khỏi một hồi ác chiến khiến cho thiên địa thất hành, nhật nguyệt vô
quang. Kim long thủ lĩnh phẫn nộ bởi chiến trường nhân gian luyện ngục,
đem dị đồ chiến bại tước trừ tiên tịch (tước bỏ cốt tiên), trục nhập Ma
vực u tối không có ban ngày, trọn đời không được đặt chân vào ngoại
giới, nếu không sẽ tử vô phi mệnh (chết đi mệnh cũng không yên) linh hồn rơi vào súc đạo (vòng súc sinh). . . . . . Đây là trừng phạt của tổ
tiên đối với chúng ta, cũng là số mệnh của Lân long nhất tộc chúng ta!
Trưởng lão ánh mắt ảm đạm mà sầu não, nhưng chỉ đổi lấy cái thoáng nhìn không cho là đúng của ta.
Số mệnh sao?
Bắt đầu giương cánh.
Ta không tín!
Trực thẳng vân tiêu (mây trời).
Đi vào thế gian đã hai năm hơn, cái gọi là số mệnh mà trưởng lão nói chẳng những không ứng nghiệm ở trên người của ta, hơn nữa ta còn sống đến phi thường thích ý! Ở một nơi phong thuỷ bảo địa trong một tòa thâm sơn lão lâm (rừng già) ta vô tình gặp được bạn lữ cùng định cư.
Ta nghĩ, nếu ta không có gặp người thiếu niên kia, ta đây sẽ vẫn khinh bỉ
trưởng lão nói chuyện viễn vông cứ như vậy mà bình yên sống sót, nhưng
vận mệnh lại không phải do ngươi đi giả thiết!
Vận
mệnh để ta gặp thiếu niên bị thương kia, vận mệnh khiến ta đột phát ý
nghĩ muốn đem người quay về trong động chữa thương, lại bị ca ca của
thiếu niên kia cho rằng ta muốn làm hại bảo bối đệ đệ của hắn mà một mũi tên bay vào giữa mi tâm của ta. . . . . .
Ta rốt cục tin số mệnh, khi linh hồn của ta thoát ly thân thể thăng lên giữa không trung. Một tiếng thở dài, trưởng lão xuất hiện ở trước mặt.
Đây là số mệnh không thể thay đổi. Ánh mắt của hắn ảm đạm.
Ta sẽ biến thành cái gì? Điểu? Trùng? Ngư? Thú?
Sự trầm mặc của trưởng lão làm cho ta bất an!
Mặc kệ ngươi ở thế tiếp theo trở thành cái gì, cũng không thể buông tha cho hy vọng, bởi vì vận mệnh của ngươi sẽ an bài ngươi gặp gỡ một người
không giống người thường, mà y sẽ làm ngươi thoát ly khổ hải!
Ta không biết người mà ta phải đợi đến tột cùng là thần thánh phương nào,
ta chỉ biết trong bảy năm ngắn ngủi ta đã ở súc đạo luân hồi mấy chục
lần, hồ ly, trư, thỏ, xà, điêu, phi trùng, điểu, ngưu, ngư. . . . . . Tử vu phi mệnh cùng sinh mệnh quá mức vội vã thảm thương làm cho ta phát
cuồng, rõ ràng hôm nay là đầu lang, lại không hiểu sao giẫm lên bẫy rập
của thợ săn mà tỉnh lại biến thành con kiến. . . . . .(……= =)
Thẳng đến ba năm trước đây ta biến thành một Hà Khúc mã, sinh mệnh rõ ràng
kéo dài làm cho ta lâm vào hoan hỉ, một thế này nói vậy sẽ giải thoát
rồi đi!
Khi ta liếc mắt một cái nhìn đến đại thúc giả trang kia, trong lòng kinh hoàng, ánh mắt của y sáng ngời trong suốt
tản ra quang huy mê người cho dù là bảo thạch đẹp nhất trên đời cũng vô
pháp bằng được, là y, rốt cục đã xuất hiện, người làm cho ta cực khổ đợi mấy chục lần luân hồi!
Vì muốn hả giận, cũng vì dọa
người đáng hận này, quà gặp mặt ta cho y chính là một hơi cắn lên cái
tay y đưa qua. . . . . .
Y thật sự không giống người
thường, nhưng nếu muốn hỏi ta y đến tột cùng làm sao không giống người
thường thì ta cũng không có cách nào nói rõ.
Y có khi là một người thông minh nhìn thế sự đến tuyệt đỉnh thấu triệt, có khi
lại là một đầu đất l* m*ng nhìn không tới hậu quả! Làm cho người ta đoán không ra nghĩ không rõ!
Nhưng mặc kệ y là người như thế nào, một thế này của ta đã được định là theo y . . . .
Chất Tử Điện HạTác giả: Đái Văn HiTruyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên Không Đoạn mở đầu “A, cháy rồi, cứu mạng a!” Một tiếng thét đầy sợ hãi chói tai vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, đánh thức giấc ngủ say của mọi người dân xung quanh. Nhận thấy rõ tình hình nguy cấp, tất cả đều rời khỏi nhà, hướng theo lối thoát hiểm mà chạy. “Chạy mau a.” “Gọi 119.” “Khói dày đặc quá, mau lấy khăn lông ướt che mũi lại.” “Ô –, mẹ.” “Lối thoát hiểm bị chặn rồi, chạy lên trên đi.” “… .” Cả một đám người nhốn nháo chen chúc nhau thành đường dài ở lối đi nhỏ. Ngọn lửa bốc cao hừng hực: hỏa hoạn lan từ lầu ba lên tới lầu năm, khói cuồn cuộn tràn ngập khắp nơi. Không chỉ thể nhiệt độ ngày một tăng cao càng khiến những người gặp nạn đang hoang mang lo sợ giống như rắn mất đầu chạy loạn khắp nơi. “Khụ khụ.” Tô Tử Ly dùng ống tay áo bịt mũi miệng lại nhằm ngăn cản bản thân hít phải khỏi độc. Cậu còn chưa muốn chết. Cậu mới có mười bảy tuổi – cái tuổi đầy mơ mộng nhiều lí tưởng. Hôm qua cậu vừa mua đôi giày mới còn chưa kịp mang thử, chưa hết, cái lá thư tình viết cho “nàng hoa… Đó là một niên đại không thể tìm hiểu, tương truyền, chưởng quản thiên địa vạn vật chính là Kim long bộ tộc thần bí lại có được sức mạnh cường đại. Bọn họ thao túng vũ lộ, nhìn xuống chúng sinh, hưởng thụ quyền lợi cùng vinh dự cao nhất. Nhưng quyền niệm là căn nguyên để nảy sinh tội ác, cho dù là thần cao cao tại thượng cũng vô pháp chống lại hấp dẫn của nó.Đệ đệ của Kim long thủ lĩnh bởi vì bất mãn đồ đằng (hình vẽ) thờ phụng của chúng sinh đối với ca ca mà năm lần bảy lượt khiêu khích đối kháng, Kim long thủ lĩnh một lần lại một lần nhường nhịn, nhưng vẫn không thể ngăn cản nội bộ phân kỳ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng rốt cục phát triển đến mức binh nhung tương kiến (xung đột vũ trang), không thể tránh khỏi một hồi ác chiến khiến cho thiên địa thất hành, nhật nguyệt vô quang. Kim long thủ lĩnh phẫn nộ bởi chiến trường nhân gian luyện ngục, đem dị đồ chiến bại tước trừ tiên tịch (tước bỏ cốt tiên), trục nhập Ma vực u tối không có ban ngày, trọn đời không được đặt chân vào ngoại giới, nếu không sẽ tử vô phi mệnh (chết đi mệnh cũng không yên) linh hồn rơi vào súc đạo (vòng súc sinh). . . . . . Đây là trừng phạt của tổ tiên đối với chúng ta, cũng là số mệnh của Lân long nhất tộc chúng ta!Trưởng lão ánh mắt ảm đạm mà sầu não, nhưng chỉ đổi lấy cái thoáng nhìn không cho là đúng của ta.Số mệnh sao?Bắt đầu giương cánh.Ta không tín!Trực thẳng vân tiêu (mây trời).Đi vào thế gian đã hai năm hơn, cái gọi là số mệnh mà trưởng lão nói chẳng những không ứng nghiệm ở trên người của ta, hơn nữa ta còn sống đến phi thường thích ý! Ở một nơi phong thuỷ bảo địa trong một tòa thâm sơn lão lâm (rừng già) ta vô tình gặp được bạn lữ cùng định cư.Ta nghĩ, nếu ta không có gặp người thiếu niên kia, ta đây sẽ vẫn khinh bỉ trưởng lão nói chuyện viễn vông cứ như vậy mà bình yên sống sót, nhưng vận mệnh lại không phải do ngươi đi giả thiết!Vận mệnh để ta gặp thiếu niên bị thương kia, vận mệnh khiến ta đột phát ý nghĩ muốn đem người quay về trong động chữa thương, lại bị ca ca của thiếu niên kia cho rằng ta muốn làm hại bảo bối đệ đệ của hắn mà một mũi tên bay vào giữa mi tâm của ta. . . . . .Ta rốt cục tin số mệnh, khi linh hồn của ta thoát ly thân thể thăng lên giữa không trung. Một tiếng thở dài, trưởng lão xuất hiện ở trước mặt.Đây là số mệnh không thể thay đổi. Ánh mắt của hắn ảm đạm.Ta sẽ biến thành cái gì? Điểu? Trùng? Ngư? Thú?Sự trầm mặc của trưởng lão làm cho ta bất an!Mặc kệ ngươi ở thế tiếp theo trở thành cái gì, cũng không thể buông tha cho hy vọng, bởi vì vận mệnh của ngươi sẽ an bài ngươi gặp gỡ một người không giống người thường, mà y sẽ làm ngươi thoát ly khổ hải!Ta không biết người mà ta phải đợi đến tột cùng là thần thánh phương nào, ta chỉ biết trong bảy năm ngắn ngủi ta đã ở súc đạo luân hồi mấy chục lần, hồ ly, trư, thỏ, xà, điêu, phi trùng, điểu, ngưu, ngư. . . . . . Tử vu phi mệnh cùng sinh mệnh quá mức vội vã thảm thương làm cho ta phát cuồng, rõ ràng hôm nay là đầu lang, lại không hiểu sao giẫm lên bẫy rập của thợ săn mà tỉnh lại biến thành con kiến. . . . . .(……= =)Thẳng đến ba năm trước đây ta biến thành một Hà Khúc mã, sinh mệnh rõ ràng kéo dài làm cho ta lâm vào hoan hỉ, một thế này nói vậy sẽ giải thoát rồi đi!Khi ta liếc mắt một cái nhìn đến đại thúc giả trang kia, trong lòng kinh hoàng, ánh mắt của y sáng ngời trong suốt tản ra quang huy mê người cho dù là bảo thạch đẹp nhất trên đời cũng vô pháp bằng được, là y, rốt cục đã xuất hiện, người làm cho ta cực khổ đợi mấy chục lần luân hồi!Vì muốn hả giận, cũng vì dọa người đáng hận này, quà gặp mặt ta cho y chính là một hơi cắn lên cái tay y đưa qua. . . . . .Y thật sự không giống người thường, nhưng nếu muốn hỏi ta y đến tột cùng làm sao không giống người thường thì ta cũng không có cách nào nói rõ.Y có khi là một người thông minh nhìn thế sự đến tuyệt đỉnh thấu triệt, có khi lại là một đầu đất l* m*ng nhìn không tới hậu quả! Làm cho người ta đoán không ra nghĩ không rõ!Nhưng mặc kệ y là người như thế nào, một thế này của ta đã được định là theo y . . . .