"Thầy Thi, em đậu rồi!" Phương Mân đứng trước bàn làm việc của tôi, trên khuôn mặt chứa đầy ý cười cùng chờ mong. Dù không ngẩng đầu lên thì tôi cũng dám chắc phảng phất trong không khí lúc này ắt hẳn là đôi mắt sáng đến động lòng người. Nhưng tôi không thể động lòng được. Vì vậy, tôi tiếp tục viết nhận xét tốt nghiệp bằng chiếc bút màu xanh vẫn thường hay dùng. Không biết tại sao, cây bút thường ngày vẫn viết trôi chảy lắm lúc này lại cứ chữ được chữ không. Lại nói, tuổi trẻ đúng là chẳng thấy nhàm chán chút nào, cứ giữ nguyên cái tư thế đó, mãi đến lúc tôi nhịn không được nữa lên tiếng nhắc nhở, mới chịu dịch chuyển một chút. Tôi nói, "Phương Mân à, ở trường A cố gắng học tập, thầy chúc em tương lai sớm thành đạt." Thực ra, tôi không hề lo lắng về tương lai của cậu ấy. Suy cho cùng, người phi thường thông minh lại chăm chỉ và sớm xác định mục tiêu rõ ràng cho bản thân thì ở đâu cũng chẳng sợ bị vùi dập, huống hồ A đại còn là đại học trọng điểm với nguồn nhân lực chất lượng cao trứ…

Truyện chữ