Trong một sân nhỏ, liễu phủ xanh mái hiên, hạnh đỏ mọc sát tường. Ánh nắng đã xuyên qua cửa sổ gỗ lim với hoa văn Minh Ngõa, rọi lên tấm chăn đỏ nhô cao trên giường từ lâu. Tấm chăn căng phồng nhúc nhích vài lần, nửa cái đầu bù xù thò ra, cánh tay trắng nõn ló ra dưới lớp chăn, mò mẫm loạn xạ trên đầu giường, rồi tóm lấy một cái đồng hồ quả quýt mạ bạc tráng men của Tây Dương. Trong căn phòng yên tĩnh lập tức vang lên tiếng kêu thảm của một nam tử trẻ tuổi: "Ai da, dậy trễ quá rồi!" Danh kỹ kinh thành Nguyễn Hồng Tiêu bưng thau đồng đẩy cửa bước vào, "Công tử đừng hoảng, nhìn sắc trời thì giờ Thìn chưa qua, chắc vẫn kịp. Cho dù có trễ nửa khắc một khắc gì đó, thì đám binh lính kia cũng chỉ nhận tiền không nhận người, đút lót một ít là sẽ được vào thôi." Tô Án vừa vội vàng thay y phục vừa nói: "Cô nương tốt của ta ơi, nàng tưởng ta sắp đi chợ à! Kỳ thi Hội ba năm một lần, thí sinh cả nước tập trung ở kinh thành, ở nơi tổ chức khoa cử, binh sĩ canh gác tầng tầng lớp lớp, nào có việc…
Tác giả: