Tách! Tách! Tách! Âm thanh máy ảnh vang lên liên tục, những ánh đèn flash chớp nháy rồi lại vụt tắt. Ánh sáng cứ khẽ chiếu vào mặt người đứng ở trên cao, đám phóng viên ở dưới liên tục đặt câu hỏi. " Ngài Hứa! Tôi có câu hỏi muốn đặt cho ngài." " Thưa ngài Hứa! Mọi thứ đều là thật sao?" " Ngài Hứa! Chúng tôi muốn nghe thông tin chính xác ạ" Cả một hồi phòng rộ lên như chợ vỡ, người người liên tục đặt ra câu hỏi nhằm để lấy được những tin tức quý giá khác. Vị thư kí ở trên vừa giữ trật tự, vừa trấn an mọi người. " Được rồi! Được rồi. Các vị nhà báo à, mong mọi người hãy giữ im lặng. Chúng ta sẽ có câu trả lời thích đáng cho mọi người ạ" Lúc này, những cánh phóng viên mới trật tự ngồi xuống. Hứa Lâm Hàn đứng ở trên cao nhìn bọn họ, khuôn mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Nhưng trong ánh mắt đó là sự kiên định không mang theo bất kì sợ hãi nào. Tựa như con thuyền lớn lao ra biển khơi, mặc dù ngoài đó những con sóng vỗ như thể muốn nuốt chửng lấy nó vậy. Một vị phóng viên đặt ra câu hỏi…
Tác giả: