A Lý Tây Tạng nằm trong dãy Hy Mã Lạp Sơn hiểm trở, quanh năm tuyết đóng dày như tơ tằm, từng đám từng đám bay loạn đất trời. Trên sơn lộ đóng đầy tuyết trắng, một chiếc xe đa dụng di chuyển chậm chạm như con trâu già, đơn độc nhúc nhích trong trời đất gian nan đầy tuyết trắng. Trong tạp xa, Dương Thu Trì ngồi ở ghế phụ lái, một tay bám chặt tay vịnh, đưa mắt nhìn sơn lộ đầy tuyết trắng hiểm trở. Lòng hắn có chút khẩn trương, nhìn hai bên vực núi cho đến trời cao, thiên không âm trầm phiêu phất hoa tuyết, ầm ì đổ xuống công lộ ở rìa vực núi. Gã miễn cưỡng cười nói: “Hôm nay có dự báo thời tiết không nhỉ? Sao trời đang êm đềm chợt đỗ tuyết lớn thế kia, mới đó đã nửa ngày.” Lái xe là một thanh niên người Tạng nói tiếng Hán rất lưu loát: “Cái này mà anh không biết sao? Trời đất trên thảo nguyên giống như gương mặt của một đứa bé vậy, nói biến là biến, nói đổi là đổi. Lời cô nàng dự báo thời tiết trên tivi đó làm sao mà đúng được?” Y quay sang, vẻ mặt đầy hưng phấn bảo: “À! Giờ anh kể lại…
Tác giả: