Sau khi Bạch Nghiên mở mắt ra, thấy xung quanh đều tối đen như mực. Thậm chí, hắn còn có loại ảo giác tất cả đều không phải là do xung quanh tối đen mà là do hắn bị mù, bị kẻ điên Vân Mặc Tuyên tra tấn đến mù. Nhưng không bao lâu Vân Mặc Tuyên xuất hiện, trong khoảnh khắc xuất hiện còn mang theo hào quang chói mắt, tất cả đều nhắc nhở hắn nhớ đến tình cảnh hiện tại. Tựa như hiện tại. "Sư tôn, người khỏe không?" Ánh nến mỏng manh chiếu lên đôi mắt đẹp đến rung động lòng người của Vân Mặc Tuyên, phản chiếu hình bóng hoảng hốt của Bạch Nghiên, hắn cảm thấy đôi mắt này nhìn thật ôn nhu. Nhưng đủ loại vết thương trên người gây ra đau đớn khó nhịn khiến Bạch Nghiên hiểu ra rằng khuôn mặt "Thiếu niên" nhìn như ôn nhu này lại chính là một kẻ điên tàn nhẫn độc ác. Thấy Bạch Nghiên không nói lời nào, Vân Mặc Tuyên cười nhẹ, duỗi tay nhẹ nhàng nâng đầu Bạch Nghiên. Khuôn mặt thanh tú tái nhợt, không một tia huyết sắc tựa như một người bệnh nặng, không có lấy một tia sinh khí. Duy nhất chỉ có ánh…

Truyện chữ