Đây là năm thứ bảy Kinh Tửu Tửu chết. Chết ở tòa lâu đài công chúa ngủ trong rừng mà cha cậu tặng, năm đó cậu chỉ mới mười tám tuổi. Bây giờ cậu đang mặc một bộ đồ tây tám khuy màu cà phê, cổ áo cao bao quanh lấy cổ cậu, tôn lên gương mặt nhỏ bé trắng nõn, hệt như một chàng hoàng tử bé được trưng bày trong một tủ kính cao cấp. Xinh đẹp một cách khó tả. Cậu cúi đầu, dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ có thể thoáng thấy được khuôn cằm trắng trẻo mịn màng. Cậu cử động ngón tay vừa đếm vừa nói thầm: "Rốt cuộc thì khi nào mới có thể rời khỏi đây nhỉ..." Vừa dứt lời, ngọn đèn treo phía sau đột nhiên "choang" một cái, vỡ nát. Kinh Tửu Tử sợ đến mức nhảy dựng lên, vội chạy đến cầm lấy con dao trên bàn ăn: "Ai đấy?!" Cả tòa lâu đài cổ im lặng, không có bất kỳ âm thanh nào nữa. Cơn ớn lạnh chạy dọc theo sóng lưng của Kinh Tửu Tửu, hơn mười giây trôi qua. Đột nhiên Kinh Tửu Tử buông con dao trong tay mình xuống: "Ủa, không phải mình là quỷ sao? Sợ cái gì ấy nhỉ?" Lại hơn mười giây trôi qua, những mảnh vụn…
Tác giả: