Tác giả:

Ánh đèn chiếu sáng căn phòng như ban ngày. Ánh sáng không biết được chiếu từ nơi nào mà không có bóng ma hay góc chết, nằm ngửa trêи giường cũng không lo bị ánh sáng chiếu vào làm đau hai mắt. Lộ Lê nằm trêи giường lớn màu trắng cảm thây như vậy, ánh sáng không quá sáng, là ánh sáng trắng dịu dàng, như chỉ dẫn cho y đang mất phương hướng, giao cho hắn một sinh mệnh mới, bởi vì không lâu trước đó y còn đang vật lộn với sinh tử tồn vong trong rừng cây rậm rạp nguy hiểm. Y đã không rảnh tự hỏi vì sao mình lại ở chỗ này, há miệng tùy ý hít thở không khí mang theo hơi ẩm, cảm nhận sự yên tĩnh của thời khắc này. Mãi cho đến khi có tiếng bước chân đi tới, thanh âm của một người đàn ông xa lạ vang lên: “Lộ tiên sinh, nếu đã tỉnh thì sao còn nằm, quân y nói rằng đầu ngài chỉ bị va chạm nhẹ. ” Lộ Lê quay đầu nhìn người đàn ông đó, xác định mình không hề quen biết người này, nhưng lại nghe thấy sự trào phúng trong lời nói khó hiểu của người nọ. “Anh là ai?” Nếu không quen biết, Lộ Lê không cảm…

Truyện chữ