Ánh sáng mờ mờ, chỉ có một bóng đèn nê ông phát ra ánh đèn mờ mịt ở cuối con đường. Y kinh hoàng đứng giữa con đường vắng tanh. Chỉ có tiếng nước mưa tí tách nhỏ lên mặt đường xi măng, không còn tiếng động nào nữa, nhưng lời mẹ y lúc bỏ đi vang bên tai :" Đào Đào, đợi mẹ ở đây ..." Bóng đèn nê ông lập lòe, đột nhiên tắt phụt, một ý nghĩ giống như bóng tối sâu thẳm choán lấy trái tim non nớt của y :" Mẹ không quay lại nữa đâu." Lâm Tuyền bật dậy từ trong mơ, nước mắt lăn dafi trên gò mà, hai mắt cay xè nhức buốt, đại khái trong mơ nhìn theo hướng mẹ biến mất quá lâu. Lau sạch nước mắt, hít liền mấy hơi thật sâu, lấy chăn chùm kín đầu, tựa hồ bóng tối trong phòng khiến y sợ hãi. Gần như cùng lúc chăn chùm lấy đầu, Lâm Tuyền dứt khoát kéo chăn xuống, mở to mắt nhìn vào bóng tối thăm thẳm. Đó là đêm cuối cùng Lâm Tuyền ở trong phòng này vào mùa hè năm 99, ngày mai y sẽ rời khỏi trường đại học Đông Hải ngột ngạt buồn tẻ này, về Tĩnh Hải trải qua một kỳ nghỉ hè với kế hoạch mà y trù tính từ…
Tác giả: