Năm ấy gả vào Thẩm gia, tôi vừa tròn mười lăm, độ tuổi trăng rằm mà người con gái xinh đẹp tha thướt nhất; còn vị hôn phu của tôi, Thẩm đại công tử Thẩm Hồng đã hai mươi tám. Từ lâu tôi đã nghe Thẩm Hồng là người thông minh tài giỏi, nhưng từ sau cơn bạo bệnh bốn năm trước đến nay, ngày nào cũng bị thổ huyết. Dù đã cầu thầy sắc thuốc liên miên, bệnh vẫn không tiến triển, cứ thế kéo dài đến tận mùa thu năm nay thì bỗng trở nên nguy kịch, có khi cả tính mạng cũng không giữ được. Thế nên Cúc ma ma, nha hoàn bồi giá [1] của Thẩm lão phu nhân mới đứng ra hiến kế, chi bằng nạp thiếp cho Đại công tử, lấy việc hỷ làm may mắn, biết đâu bệnh tình Đại công tử nhờ đó lại qua khỏi. [1] Nha hoàn nhà mẹ đẻ, khi xuất giá thì dẫn theo Chính thất phu nhân của Thẩm hồng, Liễu Vũ Tương nghe xong khẽ nói: “Bệnh tình của tướng công đã nghiêm trọng như vậy, sao còn muốn liên lụy tới cả đời một cô gái vô tội chứ?” Mặt Cúc ma ma lúc đó trong giận lắm. Phu nhân Sầm Khê Huyền của Tam công tử Thẩm Tề vốn giỏi…
Tác giả: