Tác giả:

Cố Thấm sống lại. Khi hắn liều mạng thoát ra từ trong không gian không thể hô hấp, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là mặt trời trên cao, đôi mắt đau đớn làm hắn không thể không nhắm mắt lại, sau khi nhìn rõ hắn mới phát hiện cơ thể mình bị chôn ở trong đất. Cũng may cấu tạo và tính chất của đất khá tơi, Cố Thấm phế mất nửa ngày mới từ trong đất bò ra, hắn đứng dậy vỗ vỗ bùn đất dính trên người, bốn phía thật yên tĩnh, từng khối bia mộ màu trắng song song đứng lặng, hắn nhìn thấy chỗ mình vừa bò ra cũng có một khối bia mộ, mặt trên trống rỗng. Rất nhiều hồi ức xông tới, Cố Thấm vô thức sờ sờ ngực mình, hắn nhớ rõ ràng mình đã chết...... Là sống sờ sờ bị người móc tim. Nhưng mà hiện tại lông tóc của hắn không mất sợi nào, còn sống sót bò ra khỏi mộ, lượng tin tức này nhất thời làm Cố Thấm vô pháp tiếp thu, thế nhueng hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm. Sơ mi trắng trên người Cố Thấm vì dính đất mà nhìn rất bẩn thỉu, mái tóc dài lộn xộn rũ xuống, trên đường đi, người qua đường thấy hắn…

Truyện chữ