Tác giả:

Doãn Thiên còng lưng chống đầu gối, thở hồng hộc, mồ hôi không ngừng túa ra từ trán và cổ như vòi nước mở van, mang theo ánh nắng rực rỡ cuối Xuân, nhỏ xuống cỏ xanh bên dưới. Xương cốt rã rời, khi chạy chỉ cảm thấy hai lá phổi khó chịu cực kỳ, lúc dừng lại thì máu trong người như xăng bốc cháy, hừng hực thiêu đốt, tựa hồ chỉ một giây tiếp theo là sẽ nổ tung. “Mẹ nó!” Cậu khẽ chửi một tiếng, tay phải gạt mồ hôi, gian khổ thẳng người lên, vừa mới gỡ bình nước quân dụng đeo bên hông xuống, chưa kịp tu miếng nào đã nghe Lương Chính gân cổ gọi tên mình. “Doãn Thiên, lăn ra đây!” Nếu không phải đang ở doanh trại, Doãn Thiên thề sẽ quăng một đấm, khinh bỉ đáp, “Đm mày bảo ai lăn ra?” Nhưng mặc quân phục, cậu không còn là thiếu gia chói lọi ngày nào. Bây giờ, nói chạy vũ trang việt dã 10 km là phải cun cút chạy, nói “Lăn ra đây” là phải lăn ra ngay, đứng nghiêm chào, cất tiếng hô vang dội, “Có mặt!” Lương Chính sầm mặt nhìn cậu, giận dữ suýt thì tung cước đạp vào cẳng chân cậu, vất vả giữ…

Truyện chữ