Bạch Nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy bầu trời bao la xanh thẳm phía trên đã làm cho cậu mất hồn, toàn thân đau nhức khủng khiếp, song, càng làm cậu thêm kinh ngạc chính là cảnh vật xung quanh hiện lên rất rõ nét, Bạch Nhiên bị cận nặng, theo thói quen sờ sờ mũi mình, mắt kính không biết biến đi đâu mất rồi. Cậu còn sống thật sự là chuyện quá tốt, nên biết rằng, lúc đi leo núi cậu đã không cẩn thận bị rơi xuống vách núi, tưởng mình đã đi đời nhà ma rồi, thật không ngờ vẫn còn sống. Cố gắng bò dậy, Bạch Nhiên hơi nghi hoặc, theo lý mà nói, cậu là từ vách núi rơi xuống, vì sao mình lại nằm ở trên mảnh thảo nguyên này, tuy cũng có cây cối cao to nhưng cậu lại không nhìn thấy ngọn núi nào. Bạch Nhiên đứng dậy, kinh ngạc phát hiện toàn bộ hành lý trên người mình đã biến mất, lại nhìn nhìn hai tay của mình, miệng há to, tay của một thanh niên hai mươi lăm tuổi sẽ nhỏ xíu trắng nõn như vậy sao? Quanh năm đều yêu thích vận động cùng mạo hiểm ngoài trời đã làm…
Tác giả: