Tạ Ngọc Uyên khi chết đi khi mới chỉ mười sáu tuổi. Nàng chết vì bị người ta treo cổ, biến thành quỷ treo cổ. Sau khi thành quỷ, nàng mới hay những oan hồn treo cổ trên cây hòe thì âm phủ sẽ không thu nhận. Cây hòe vốn có chữ “mộc” và chữ “quỷ” trong đó, là một loài cây linh. Hồn phách nàng quấn chặt lấy cây hòe ấy, chỉ đợi đến khi có một quỷ treo cổ khác xuất hiện thì nàng mới có thể xuống âm phủ mà đầu thai. Thế nhưng, sau khi nàng chết đi, ngôi viện này bị một cái khóa đồng khóa chặt, đừng nói là quỷ treo cổ, đến cái bóng người sống cũng chẳng thấy. Dường như ông trời cố ý nhốt nàng trong thân cây hòe này, ngày qua ngày, năm qua năm. Sống đã khổ, chết còn khổ hơn, Tạ Ngọc Uyên hận đến lạnh lòng. Điều khiến nàng hận hơn nữa là đêm nào vào đúng giờ tý, sẽ có một con quỷ thắt cổ từ dị thế đến, ngày ngày bám lấy nàng, dạy nàng về y thuật, về cách dùng ngân châm. Mỗi ngày lại châm nàng một kim bên trái, lại một kim bên phải, khiến toàn thân nàng bị đâm như tổ ong vò vẽ. Cuộc sống khổ…
Tác giả: