Sáng sớm 6 giờ. Trời còn chưa sáng, những ánh đèn đường rọi xuống đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có chiếc lá cây rơi rụng theo gió mới tạo ra chút sức sống. Lăng Tử Thanh nhìn lái xe đang ngáp to, thân thiện hỏi: "Cần kẹo cao su không?" Tài xế lau nước mắt chảy ra vì buồn ngủ: "Không cần, đợi lát cậu đi gọi cậu chủ dậy thì tôi sẽ chợp mắt một lúc." Cậu ấm của họ là người thừa thừa kế duy nhất của tập đoàn Kỷ An, Kỷ Hạ Dương. Kỷ Hạ Dương là đứa con cầu con khẩn của ông Kỷ, mãi đến khi 45 tuổi mới sòn được mụn con, chiều đến tận trời. Tốt nghiệp xong lập tức được bổ nhiệm làm phó tổng của một chi nhánh thuộc tập đoàn. Nghe "phó tổng" thì oai đấy, nhưng chỉ là sếp xó thôi, tác dụng duy nhất của mỹ danh này là tiếp thêm sức mạnh cho nhân viên của chi nhánh này, Thái tử toạ trấn, tiền đồ thênh thang. Kỷ Hạ Dương chìm nổi nửa năm mà chẳng có chút thành tựu nào, khiến chủ tịch Kỷ phải sốt sắng cắt cử biết bao nhiêu hiệp sĩ đến ứng cứu. Lần này, ông thả ra con tướng Lăng Tử Thanh đắc lực…
Tác giả: