Tác giả:

Đêm qua vừa mới dứt một cơn mưa, mặt đường nhựa vẫn còn ướt sũng. Chiếc xe chạy với tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm. Dọc hai bên đường, những cây đa lá to và thành phố với bê tông cốt thép lần lượt lướt về phía sau. Ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa kính xe, chiếu sáng cặp mày sắc lạnh và đôi mắt hẹp dài của người đàn ông ở ghế lái. Tạ Kỳ Chi thắt dây an toàn, vẫn còn chút ngơ ngẩn, không thể tin rằng người trước mặt không phải một kẻ xa lạ khó đối phó nào đó, mà chính là Ứng Hoài. Hắn vẫn như xưa, khi không cười, mặt mũi sắc lẹm đến mức toát ra vẻ lạnh lùng như có thể làm bị thương người khác. Nhưng dường như cũng có chút gì đó khác biệt, mái tóc đen ngày trước từng được coi là mềm mại nhất nay đã cắt ngắn và gọn gàng hơn. Vẻ lơ đãng cùng bất cần mà nhiều thầy cô từng chê trách cũng đã lặng lẽ biến mất. Mấy năm nay, hẳn là đã trải qua không ít khó khăn, nhưng chính những trải nghiệm ấy lại khéo léo gọt giũa, khiến vẻ ngoài lạnh lùng đến mức vô tình của hắn càng trở nên cuốn hút…

Truyện chữ