Tháng sáu đầu hè, mùa hạ khẽ khàng ghé đến. Ánh nắng xuyên qua tán cây xanh rậm rạp, lặng lẽ phủ lên bức tường ngoài khu tập thể giảng viên Đại học Nam Thành. Ve kêu râm ran, xen lẫn tiếng máy điều hòa chạy đều đều, khiến người ta khó lòng nhận ra âm thanh nào là của mùa hè, âm thanh nào là của đời sống. Một buổi trưa mơ màng, đến cả khuôn viên trường vốn luôn nhộn nhịp cũng trở nên yên ắng lạ thường. Thế mà Phùng Chiêu lại đang bận rộn không ngừng tay, hết mang những thùng đồ đựng quần áo vào phòng ngủ, lại lấy từng món ra cẩn thận sắp xếp vào chiếc tủ quần áo vừa được lau dọn sạch sẽ. Cánh cửa phòng khi thì đóng lại, khi lại mở ra. Một người nữa bước vào phòng. Phùng Chiêu ngẩng lên nhìn về phía cửa, là cô bạn thân của cô, Chung Diệc Khả. Hôm nay Phùng Chiêu chuyển nhà, vừa hay lại trùng vào ngày thứ bảy, Chung Diệc Khả được nghỉ nên tranh thủ sang giúp. “Tớ tìm thấy cái này hay lắm.” Vừa nói, Chung Diệc Khả vừa giơ món đồ trong tay lên, ánh mắt rạng rỡ như vừa nhặt được báu vật. Đó…
Tác giả: