“Bánh trôi mè của hiệu Kiều Gia Sách, mề gan vịt và càng cua say của Thiệu Vạn Sinh, ốc đồng ngũ vị của Ngũ Phương Trai…” Lương Kiến đọc tờ giấy trong tay, không kìm được mà dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. “Tôi đã nói rồi, hôm nay là ngày giỗ cha tôi, em gái tôi nhờ tôi đi mua những thứ này. Giờ thì…” Anh ta liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn, “Đã 11 giờ trưa rồi, mà tôi vẫn chưa mua được gì cả. Tôi phải đi đây.” Anh ta đứng dậy. “Khoan đã, khoan đã.” Lương Kiến vội vàng gọi người đàn ông lại. “Tôi muốn xác minh lại lời cậu vừa nói.” Người đàn ông lộ vẻ khó chịu. “Tôi đã nói với mấy cảnh sát khác rồi. Anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Tôi chỉ là… trong một đống rác ven đường, phát hiện ra một bàn tay người, chỉ vậy thôi.” Chỉ vậy thôi. Lương Kiến nghĩ, rất ít người có thể thản nhiên như vậy sau khi phát hiện một phần thi thể. Mà ông làm ở đồn cảnh sát đã hơn mười năm, đây đúng là lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy: có người dùng báo gói một phần cơ thể,…
Tác giả: