"Viên Mạnh Linh kìa, chính là thằng mù mà tao đã nói với chúng mày." Đứa trẻ đứng tựa lưng vào góc cây, nó liếc mắt khinh bỉ nhìn đến một đứa trẻ khác vì cục đá mà té sấp mặt. Mấy đứa kế bên liền cười cợt bông đùa: "Xem đi, thật là vô dụng mà." "Nghe nói, bố nó chết trong một vụ sập hầm, lần đó báo đăng tin rầm rộ lắm." "Có gì hay chứ? Cũng có rất nhiều người đã chết trong vụ đó mà..." Thằng nhóc cầm đầu chưa kịp nói hết câu, một trái banh đã phi thẳng vào mặt nó, bầm tím một bên má. Một đứa nhỏ chỉ tầm chín mười tuổi, mặt mũi bặm trợn, đầu tóc rối xù, nhìn rất giống một đứa du côn đầu đường xó chợ. Nó hất mặt chửi: "Bọn ranh con chúng mày cút sang chỗ khác." Lập tức đứa trẻ kia khóc nháo lên, hai đứa bên cạnh cũng mếu máo, tiếng khóc thét làm kinh động đến người lớn xung quanh khu công viên đó. Bà thẩm tóc xoắn mì hảo hảo oang oang mồm: "Ối trời! Con cưng của mẹ, Tiểu Bảo Bảo của mẹ sao lại khóc rồi?" "Oa~~ Mẹ ơi... Là... Là thằng kia ném banh vào mặt con... Hức..." Đứa nhỏ chỉ thẳng…
Tác giả: