Gió lạnh lãnh liệt, trên đường phố ngay cả một bóng người cũng không có. Cái thành thị rét lạnh này đối với Vu Quần mà nói, vẫn là càng ngày càng không thể thích ứng, dù cho Vu Quần đã ở chỗ này ngây người đến năm năm. Chín giờ tối, Vu Quần tan ca ở cửa hàng tiện lợi, đi đến siêu thị để mua thực phẩm giảm giá vào cuối ngày, áo khoác rộng thùng thình theo gió dán chặt vào cơ thể, cậu từ từ trở về nhà. Trở về căn gác cũ nát, Vu Quần dậm dậm bàn chân bị đông cứng, đặt áo khoác rộng thùng thình xuống, chạy tọt vào bếp bắt đầu nấu bữa tối cho bản thân. Mở bếp gas, thành thục làm một bát súp trứng cà chua, lấy ra màn thầu mua từ sáng sớm hôm qua, ăn đến thực ngon miệng. Bao tử được lấp đầy rốt cuộc cũng khiến toàn thân nóng lên. Vu Quần qua loa rửa chén, nhanh chóng tiến vào ổ chăn lạnh buốt, cậu muốn thừa dịp toàn thân phát nhiệt làm ấm ổ chăn, bằng không, giá lạnh sẽ khiến cậu cả đêm không ngủ nổi. Vu Quần trốn ở trong chăn lẳng lặng suy nghĩ – sáng mai còn muốn dậy sớm a, cửa hàng tiện…

Truyện chữ