Thiên đình, Sở Nguyệt lão. Tô Quân ôm theo một đống sợi dây tơ hồng rối rắm loằng ngoằng, trong lồng ngực còn giấu một cây kéo, rón ra rón rén bước vào nhà kho chất đầy đống dây kia. Buổi sáng lúc cậu thắt dây tơ hồng, đã đụng phải một tên đàn ông cặn bã một chân đạp bảy chiếc giường, Tô Quân mất cả buổi sáng nhọc nhằn khổ sở gỡ ra nút thắt chết của một đống nghiệt duyên cho gã, mà vẫn chưa được. Cuối cùng cậu tuyệt vọng, đành lựa chọn cách dùng đến chiếc kéo, chẳng cần biết của gã là duyên tốt hay là duyên xấu, đều cho làm lại từ đầu hết. Tô Quân cố gắng bước đi hết sức nhẹ nhàng, còn quay đầu lại xem ở đằng sau có ai phát hiện ra hướng đi không bình thường của mình hay không. Dù sao vẫn còn một lão Sở trưởng thoắt ẩn thoắt hiện thích trừ tiền lương ở đây, cậu bắt buộc phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận hơn nữa. Sau khi trốn trong một xó, Tô Quân mới lôi kéo ra, khi đang chuẩn bị dùng bạo lực xoạt xoạt mấy nhát cắt đứt đi chỗ nút thắt chết kia, thì bên tai bỗng nhiên có tiếng nói…
Tác giả: