Mạc Ngân chỉ cảm thấy thân thể trong suốt, nhẹ nhàng c*̉a mình bị một vệt sáng mạnh mẽ hút lấy. Đầu c*̉a cậu đã rất nhiều năm không cảm giác được xúc cảm gì, đột ngột đau đớn. Đau đớn mãnh liệt truyền đến đại não, khiến Mạc Ngân nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể tàn nhẫn vỗ vào gáy c*̉a bản thân một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Không biết đã qua bao lâu, Mạc Ngân mới từ trong mơ màng tỉnh dậy. Đập vào mắt cậu là trần nhà ... à không là chân giường. Thế nhưng Mạc Ngân phát hiện mình vậy mà nằm dưới sàn nhà. Ây c*̃ng không đúng. Cậu như thế nào cảm nhận được đâu. Đây này rõ ràng cả người nằm dài nè, đáng lẽ ra phải xuyên qua luôn chớ. Cậu chưa quên mình chỉ là một cô hồn đâu. Chợt nghĩ đến đây một ký ức xa lạ hiện lên trong đầu. Như một bộ phim truyền hình, mà cậu Mạc Ngân, là người đứng xem toàn bộ. Đến khi xem xong hết tất cả Mạc Ngân…
Tác giả: