Ngay lối vào Hồi Xuân Đường, một nữ nhân và tiểu nhị đang lôi lôi kéo kéo. Cuối cùng nữ nhân bị đẩy ngã ở cửa. Một đám người đứng nhìn chỉ trỏ. Nữ nhân quỳ trên mặt đất, cẩn thận nhặt lên những gói thuốc bị rơi rớt ra ngoài, sau đó mặc kệ người khác nói gì, nàng ôm những gói thuốc thật cẩn thận vào lòng như là bảo vật, nhìn về Hồi Xuân Đường một lần nữa, rồi cúi đầu và rời đi. Hoắc Chấn Bắc ngồi ở trên lầu quán trà đối diện Hồi Xuân Đường, thờ ơ nhìn một màn kia, miệng nhẹ nhàng gọi một cái tên: “Yến Xu.” Hai chữ này giống như một cái chốt mở ra những ký ức nào đó, công chúa, huynh trưởng, phụ mẫu, tất cả hiện lên trước mặt hắn, cuối cùng biến thành hình dáng đầy máu của nữ nhân kia ngã trước mặt hắn. Cho đến khi bóng dáng nữ nhân kia sắp biến mất trong tầm mắt hắn, Hoắc Chấn Bắc mới đứng dậy xuống lầu, đi theo sau nữ nhân kia không xa không gần. Nhìn thấy nữ nhân kia xoay người biến mất ở một con hẻm nhỏ, Hoắc Chấn Bắc dừng lại, ánh mắt dừng lại nơi nữ nhân biến mất…
Tác giả: