Cuối đông, thành phố Lâm Giang hiếm hoi có tuyết rơi. Những bông tuyết trắng muốt như lông ngỗng, cùng với gió lạnh cắt da cắt thịt, bay lượn suốt cả ngày, cho đến đêm khuya mới chịu ngừng. Trên tầng cao của một tòa nhà gần ga tàu điện ngầm, một cô gái mặc đồ ngủ vải nỉ màu kem đứng lặng bên cửa sổ kính lớn, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài, ngắm nhìn từng tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn. Thả lỏng đôi mắt xong, cô vuốt vuốt mái tóc hơi rối bù trên vai phải, rồi kéo rèm cửa sang một bên, đi đến bàn máy tính. Với vẻ mặt chán đời, nàng ngồi phịch xuống ghế xoay, đeo kính đen, mở giao diện trang tác giả, chuyển đến khu bình luận của chương mới nhất, rồi lướt từng cái một. Dù cô đã "ngâm giấm" mấy ngày, nhưng chương mới vừa đăng chưa đầy nửa tiếng mà phần bình luận đã "nổ tung". Những độc giả từng nói với cô"Cố lên", tin tưởng cô có thể "bẻ lái" cốt truyện, giờ đây lại thi nhau chấm điểm thấp và tuyên bố bỏ truyện ngay dưới chương này. [Trời phật ơi, ngồi chờ ba ngày để ra một cái…
Tác giả: