Tác giả:

Chương 1: Oanh Ca là người đã ôm bài vị bước vào cửa Trọng gia. Trong nhà bây giờ chỉ còn lại hai người là nàng và mẹ chồng. Ngày thường, nàng thích chăm sóc hoa cỏ, mẹ chồng vừa trông thấy liền bĩu môi: “Làm mấy thứ đó chẳng ăn được cũng chẳng mặc được, ngươi còn tưởng mình là quan phu nhân chắc.” Oanh Ca chỉ cho rằng mẹ chồng lần lượt mất đi cả trượng phu lẫn con trai, trong lòng không vui nên mới trút giận lên người nàng, cũng không so đo với bà. Nàng chỉ nhanh tay làm cho xong, dọn dẹp qua loa vài lượt, rồi đi làm việc khác. Nàng về phòng thêu thùa, mẹ chồng ở bên ngoài phơi nắng, một lát sau liền gọi nàng: “Giờ nào rồi, đến lúc nấu cơm rồi đấy.” Nàng lại đặt khung thêu xuống, đi rửa rau nấu cơm. Những ngày tháng như vậy, nàng đã trải qua gần một năm. Trọng gia là một gia tộc lớn có tiếng ở vùng này. Hiện tại, Trọng đại lão gia, cũng chính là đại bá của phu quân quá cố của nàng đang làm quan ở kinh thành. Cha chồng của nàng là thứ tử, sau khi lão thái gia qua đời thì được sắp xếp…

Truyện chữ