Vào những ngày cuối hè ẩm ướt, sau buổi trưa một cơn mưa vừa trút xuống kiến không khí càng thêm oi bức. Nước mưa còn chưa khô, ướt sũng mà dính trên bậc thang đá màu xanh, một góc váy trắng như tuyết dính một chút bùn đen hiện ra. Người mặc váy trắng chính là Đại tiểu thư Dung Gia - Dung Kiến. Vóc dáng "cô" rất cao, rơi vào khoảng 1m75, so với con gái mười bảy mười tám tuổi bình thường đã cao hơn nửa cái đầu. Mặc dù bây giờ đã là cuối hè , "cô" lại mặc một thân váy dài trắng, một cái áo khoác dày đem toàn thân che lại kín mít, cơ hồ không để lộ một tấc da thịt. Người trong Dung gia đều biết, Dung Kiến là một mỹ nhân thể nhược nhiều bệnh. "Cô" có ngũ quan tinh xảo mà sắc bén, vốn là một người xinh đẹp, lại có nét anh khí, mơ hồ đến mức phi giới tính, lại bởi vì bệnh trạng mà màu da gần như tái nhợt, một chút hồng hào cũng không có, trông có vẻ nhu nhược đi rất nhiều. Mà vị mỹ nhân yếu ớt này lại mới vừa sinh bệnh xong, đây là lần đầu tiên "cô" bước ra khỏi phòng sau bốn ngày dưỡng…
Tác giả: