Vào khoảnh khắc bước lên thảm đỏ, Vương Vân Chi gần như bị tiếng thét của fan hâm mộ làm cho điếc tai. A a a a a a a! Là anh Vân Chi! "Trời ơi sao ảnh đẹp dữ vậy, người thật so với phim còn đẹp hơn, điên mất điên mất." " Tiên Tôn Tiên Tôn, ngài hạ phàm vất vả rồi." "..." Vương Vân Chi chưa bao giờ được chào đón nồng nhiệt như vậy, cậu sửng sốt, đình chỉ khoảng nửa giây, mới mỉm cười rồi gật đầu với người hâm mộ. Cậu chỉ cần cong khoé miệng một chút, phía dưới liền dậy lên một trận reo hò la hét. " Thật ngại quá." Vương Vẫn Chi cúi đầu, nói với nữ minh tinh đang kéo cánh tay cậu. Nữ minh tinh không có động tĩnh gì, không có chút nào là bị đám đông quấy rầy, cô chỉ nhíu mày, bước đi trên đôi guốc cao 12cm, ôm cánh tay cậu đứng vững, bày ra một tư thế đằng đằng sát khí, không quên hướng đến camera lộ ra nụ cười ngoài yêu diễm trong lạnh lùng. Camera tách tách chụp lại bức ảnh -- nữ minh tinh mặc bộ váy màu đỏ tía, tay ôm nam tử áo trắng mỹ mạo, về mặt nhan sắc mà nói, hình tượng này vô…

Truyện chữ