“Hết mình đi chứ!” “Khó khăn lắm mới có một ngày tiệc tùng như thế này.!” “Cậu sao thế? Không khỏe sao?” Không gian ồn ào bao trùm lấy cái đầu đang trống rỗng của Hoàng Minh. Anh đang tựa đầu lên sofa dưới tiếng nhạc cứ xập xình bên tai. Lặng lẽ kéo một hơi thuốc dài dưới ánh đèn chớp liên tục trên trần nhà. “Tôi thấy không khỏe. Tôi về trước.” Nói xong anh liền đứng dậy bỏ lại thẻ của mình rồi một ánh mắt lạnh lùng đi ra ngoài. Trên xe, bỗng dưng trước mắt đột nhiên biến thành một màu đen. Không gian như bị xoay nhiều vòng trong vô định. Hoàng Minh cảm giác tay chân mình không thể cử động được. Cả người như không còn cách nào điều khiển. Mọi thứ bắt đầu rơi vào vô thức. ___ Mười hai giờ đêm. “Ba mẹ! Anh hai tỉnh rồi. Anh hai tỉnh thật rồi ba mẹ vào xem đi.!” Hoàng Minh có cảm giác mình đã tỉnh dậy sau một thời gian rất dài. Cảm nhận khoảng thời gian dài đến nổi không biết mình đang chính xác là đang ở đâu và đây là lúc nào. Anh lúc này chỉ nghe được tiếng nói của em gái đang dần xa…
Tác giả: