Tại sân bay Yến Thành. Một cô gái trẻ mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang đang tựa vào cột, đôi mắt màu xám đậm sau cặp kính gọng vàng chăm chú nhìn vào điện thoại. Lông mày cô nhíu lại, dường như có chút không vui. Mái tóc màu tro lạnh nổi bật, thu hút ánh nhìn.   Dù vẻ ngoài có phần rách rưới, nhưng khi đặt lên người Cảnh Lương lại trở nên rất phù hợp, vừa tinh tế vừa có nét hoang dại.   "Tại sao lại có nhiều phóng viên như vậy?" Những ngón tay thon dài trắng nõn nhanh chóng lướt trên màn hình, thể hiện rõ sự lo lắng và bất an của chủ nhân. Đáng lẽ không ai biết cô đã về nước, hôm nay cũng không có nhân vật công chúng nào phải đi qua nơi này.   Cô nhắm mắt lại, ký ức ùa về khiến cô nghẹt thở. Bàn tay đang run rẩy siết chặt lấy điện thoại. Cô không muốn xuất hiện trước mặt những người đó, dù họ có thể không nhận ra cô.   Tin nhắn từ bên kia gửi đến: "Tiểu Cảnh, hình như là Cố Thư Vân có lịch trình ở đây, truyền thông mới đột ngột kéo đến."   "Em ổn không? Có cần…

Truyện chữ