Tác giả:

Lạnh quá. Hứa Thanh Lăng giật mình choàng tỉnh vì cơn lạnh, có cảm giác như mình đang ở trong hầm băng, cổ tay và mắt cá chân nhói lên từng cơn. Đầu óc cứ mơ mơ màng màng, đủ loại hình ảnh thi nhau hiện lên như đèn kéo quân. Cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cô cũng có thể cựa quậy cơ thể cứng đơ, gắng gượng hé mí mắt. Bốn phía chìm trong màu đen kịt, Hứa Thanh Lăng lắc lắc cái đầu đã tê cứng, ngơ ngác một hồi mới nhớ ra… Trước khi tỉnh lại, cô say rượu nằm sõng soài trên sàn nhà phòng trọ. Cô đã không thể ngủ trên giường suốt nửa năm nay, chỉ khi cuộn mình trên sàn nhà mới miễn cưỡng vào giấc. Hứa Thanh Lăng thử chống người dậy thì phát hiện có gì đó không đúng, rõ ràng nơi này là ngoài trời. Cả người cô ướt sũng, nửa người dưới còn ngâm trong nước, nửa người trên thì nằm trên bãi cỏ khô cứng. Bên tai chỉ có tiếng gió lạnh thổi đám cỏ dại ven bờ đê xào xạc, những giọt mưa buốt giá rơi xuống gương mặt và cần cổ, cơn ớn lạnh chầm chậm lan ra từ lồng ngực. Tuy đang là ban đêm…

Truyện chữ