1 Trước năm năm tuổi, ta vốn chẳng hay biết mình còn có một người tỷ tỷ. Khi ấy ta vẫn còn là nữ nhi duy nhất của phủ Thừa tướng, từ bé đã được nuông chiều. Áo gấm lụa là, giường bạt bộ, viên hồng ngọc lớn như mắt bồ câu chỉ dùng để chơi cờ. Chơi chán rồi thì tiện tay ném xuống hồ. Cha mẹ yêu thương ta. Bởi ta là con cầu tự, từ sau khi sinh ra đã bệnh tật yếu ớt. Ngày hôm ấy tuyết rơi rất lớn. Phụ thân về trễ những hai canh giờ, ta lén trốn ra ngoài, cầm theo đèn nhỏ đứng chờ giữa cửa. Sau khi cha trở về, nét mặt hân hoan, ôm ta vào lòng, chòm râu cứng đâm vào mặt ta nóng rát: “Nhược Ỷ, nữ nhi ngoan của cha…” Ông đưa ta trở về phòng. Trên đường đi, đột nhiên có một tiểu nữ lao ra, theo sau là ma thở hồng hộc, đuổi theo không kịp. Ta rũ mắt. Thấy diện mạo của nàng tương tự với ta, chỉ là gầy guộc hốc hác hơn nhiều, quần áo đầy những mảnh chắp vá, ống tay áo trống rỗng đong đưa giữa trời tuyết, mỏng manh đến mức run rẩy. Cha ta vốn hoà nhã ấm áp lại đột nhiên sa sầm mặt, vung tay tát…
Tác giả: