[Ngọc Tiễn] Đoạn chấp Tác giả: Thu Nguyệt Dao Sư phụ của bổn văn trắng như đen, Nhị ca đen như trắng. Bối cảnh đại khái là thế này——— Tiễn nhi, ngươi đã giúp vi sư nhận ra tồn tại là như thế nào. Vậy trong mắt ngươi, nếu cũng chỉ có ta thì tốt rồi. Cảm giác tồn tại luôn rất nhỏ bé, đến mức gần như không có. Trước giờ ta chưa từng cho rằng mình tồn tại. Nhưng kể từ một khắc gặp được ngươi, thế giới này trở nên rất khác biệt. Cho nên, ngoại trừ ngươi là của ta, không cho phép ngươi có lựa chọn khác. Phần lời thoại không đúng đắn: Từ thân đến tâm, ngươi thuộc về ta. Tiễn nhi tự nguyện đúng không? Ha a~.......!Sư phụ........! Lời tác giả: Chờ chút, chờ chút, đây là lời thoại kiểu gì thế. Những lời giới thiệu sau là do ngày nào đó tôi mớ ngủ, tưởng tượng ra những hình ảnh lớn mật, đúng, không sai, chính là những chuyện đó đó (っ- ‸ – ς) tôi viết H không được, tôi còn trẻ, tôi còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ.
Chương 32: 32: Pn Cái Tay Của Tác Giả Đột Nhiên To Gan Có Suy Nghĩ Của Riêng Nó
Bảo Liên Đăng Ngọc Tiễn Dứt Bỏ Chấp NiệmTác giả: Thu Nguyệt DaoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ[Ngọc Tiễn] Đoạn chấp Tác giả: Thu Nguyệt Dao Sư phụ của bổn văn trắng như đen, Nhị ca đen như trắng. Bối cảnh đại khái là thế này——— Tiễn nhi, ngươi đã giúp vi sư nhận ra tồn tại là như thế nào. Vậy trong mắt ngươi, nếu cũng chỉ có ta thì tốt rồi. Cảm giác tồn tại luôn rất nhỏ bé, đến mức gần như không có. Trước giờ ta chưa từng cho rằng mình tồn tại. Nhưng kể từ một khắc gặp được ngươi, thế giới này trở nên rất khác biệt. Cho nên, ngoại trừ ngươi là của ta, không cho phép ngươi có lựa chọn khác. Phần lời thoại không đúng đắn: Từ thân đến tâm, ngươi thuộc về ta. Tiễn nhi tự nguyện đúng không? Ha a~.......!Sư phụ........! Lời tác giả: Chờ chút, chờ chút, đây là lời thoại kiểu gì thế. Những lời giới thiệu sau là do ngày nào đó tôi mớ ngủ, tưởng tượng ra những hình ảnh lớn mật, đúng, không sai, chính là những chuyện đó đó (っ- ‸ – ς) tôi viết H không được, tôi còn trẻ, tôi còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ. Tác giả: Thu Nguyệt Dao(・◇・) Sợ hãi__________"Chủ nhân, thượng triều."Dương Tiễn bị Hao Thiên Khuyển đánh thức, vẫn còn trong tình trạng ngơ ngác không phân biệt được ngày và đêm.Đêm qua, ta đã làm gì......!Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, Dương Tiễn an tĩnh giữ nguyên tư thế nằm.Sau đó chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, định đứng dậy đi thượng triều, hắn mới phát hiện ra có gì đó sai sai.Mình đang ôm trong lòng, một người nào đó?Lúc Dương Tiễn ý thức được điều này, hai tay hắn run rẩy, nhìn kỹ lại người nằm bên, bên thái dương hai lọn tóc bạc, phần còn lại đen nhánh tựa lông quạ, hai hàng mày kiếm hơi nhíu lại, lông mi dài run rẩy rũ bóng hình rẻ quạt, đôi môi mỏng hồng hào khẽ hé mở, trên trung y có vài nếp nhăn, lộ ra dấu dấu đỏ hồng trên da thịt.Ta......!đối với sư phụ?"Sư phụ......" Giọng Dương Tiễn run rẩy ngập ngừng.Hắn gọi mấy lần, Ngọc Đỉnh chân nhân mới chậm rãi nâng mi mắt.Đôi mắt lạnh lùng xa cách thường ngày, khi nhìn Dương Tiễn liền bất giác nhu hoà hơn hẳn, thậm chí còn thấp thoáng biểu lộ ra sự dịu dàng."Sao vậy, Tiễn nhi?" Giọng y có hơi khàn khàn, vừa tỉnh dậy còn hơi mê mang, như sương mù sáng sớm."Xin lỗi sư phụ! Con sẽ chịu trách nhiệm với người." Dương Tiễn quay đầu đi, hổ thẹn không dám nhìn thẳng sư phụ."......!Không cần." Dường như lúc này đây Ngọc Đỉnh chân nhân mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, ngữ điệu lập tức trầm xuống."Người đừng giận con, con......!Tiễn nhi không thể, không thể mất sư phụ......" Dương Tiễn ôm cổ Ngọc Đỉnh chân nhân, nói thế nào cũng không chịu buông tay, qua giọng nói có thể thấy hắn đang hoảng sợ."Được rồi, vi sư không đi." Ngọc Đỉnh chân nhân làm như thở dài, ôm lại đồ đệ, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.Có điều, Dương Tiễn không hề nhìn thấy, Ngọc Đỉnh chân nhân âm thầm nở nụ cười, trong mắt đầy vui thích khi âm mưu thực hiện thành công.Chịu trách nhiệm với vi sư, là Tiễn nhi tự nói đó nha.Tác giả: —— Ờ thì, dấu vết trên người là sư phụ tự mình làm đó.(º﹃º)Tôi thật là đáng sợ (๑ó﹏ò๑) sợ qué sợ quéEditor: Ai đó đã tưởng mình "ăn" được sư phụ.=))))———— W.a.t.t.p.a.d ————.
Tác giả: Thu Nguyệt Dao
(・◇・) Sợ hãi
__________
"Chủ nhân, thượng triều."
Dương Tiễn bị Hao Thiên Khuyển đánh thức, vẫn còn trong tình trạng ngơ ngác không phân biệt được ngày và đêm.
Đêm qua, ta đã làm gì......!
Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, Dương Tiễn an tĩnh giữ nguyên tư thế nằm.
Sau đó chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, định đứng dậy đi thượng triều, hắn mới phát hiện ra có gì đó sai sai.
Mình đang ôm trong lòng, một người nào đó?
Lúc Dương Tiễn ý thức được điều này, hai tay hắn run rẩy, nhìn kỹ lại người nằm bên, bên thái dương hai lọn tóc bạc, phần còn lại đen nhánh tựa lông quạ, hai hàng mày kiếm hơi nhíu lại, lông mi dài run rẩy rũ bóng hình rẻ quạt, đôi môi mỏng hồng hào khẽ hé mở, trên trung y có vài nếp nhăn, lộ ra dấu dấu đỏ hồng trên da thịt.
Ta......!đối với sư phụ?
"Sư phụ......" Giọng Dương Tiễn run rẩy ngập ngừng.
Hắn gọi mấy lần, Ngọc Đỉnh chân nhân mới chậm rãi nâng mi mắt.
Đôi mắt lạnh lùng xa cách thường ngày, khi nhìn Dương Tiễn liền bất giác nhu hoà hơn hẳn, thậm chí còn thấp thoáng biểu lộ ra sự dịu dàng.
"Sao vậy, Tiễn nhi?" Giọng y có hơi khàn khàn, vừa tỉnh dậy còn hơi mê mang, như sương mù sáng sớm.
"Xin lỗi sư phụ! Con sẽ chịu trách nhiệm với người." Dương Tiễn quay đầu đi, hổ thẹn không dám nhìn thẳng sư phụ.
"......!Không cần." Dường như lúc này đây Ngọc Đỉnh chân nhân mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, ngữ điệu lập tức trầm xuống.
"Người đừng giận con, con......!Tiễn nhi không thể, không thể mất sư phụ......" Dương Tiễn ôm cổ Ngọc Đỉnh chân nhân, nói thế nào cũng không chịu buông tay, qua giọng nói có thể thấy hắn đang hoảng sợ.
"Được rồi, vi sư không đi." Ngọc Đỉnh chân nhân làm như thở dài, ôm lại đồ đệ, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.
Có điều, Dương Tiễn không hề nhìn thấy, Ngọc Đỉnh chân nhân âm thầm nở nụ cười, trong mắt đầy vui thích khi âm mưu thực hiện thành công.
Chịu trách nhiệm với vi sư, là Tiễn nhi tự nói đó nha.
Tác giả: —— Ờ thì, dấu vết trên người là sư phụ tự mình làm đó.
(º﹃º)
Tôi thật là đáng sợ (๑ó﹏ò๑) sợ qué sợ qué
Editor: Ai đó đã tưởng mình "ăn" được sư phụ.
=))))
———— W.a.t.t.p.a.d ————.
Bảo Liên Đăng Ngọc Tiễn Dứt Bỏ Chấp NiệmTác giả: Thu Nguyệt DaoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ[Ngọc Tiễn] Đoạn chấp Tác giả: Thu Nguyệt Dao Sư phụ của bổn văn trắng như đen, Nhị ca đen như trắng. Bối cảnh đại khái là thế này——— Tiễn nhi, ngươi đã giúp vi sư nhận ra tồn tại là như thế nào. Vậy trong mắt ngươi, nếu cũng chỉ có ta thì tốt rồi. Cảm giác tồn tại luôn rất nhỏ bé, đến mức gần như không có. Trước giờ ta chưa từng cho rằng mình tồn tại. Nhưng kể từ một khắc gặp được ngươi, thế giới này trở nên rất khác biệt. Cho nên, ngoại trừ ngươi là của ta, không cho phép ngươi có lựa chọn khác. Phần lời thoại không đúng đắn: Từ thân đến tâm, ngươi thuộc về ta. Tiễn nhi tự nguyện đúng không? Ha a~.......!Sư phụ........! Lời tác giả: Chờ chút, chờ chút, đây là lời thoại kiểu gì thế. Những lời giới thiệu sau là do ngày nào đó tôi mớ ngủ, tưởng tượng ra những hình ảnh lớn mật, đúng, không sai, chính là những chuyện đó đó (っ- ‸ – ς) tôi viết H không được, tôi còn trẻ, tôi còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ. Tác giả: Thu Nguyệt Dao(・◇・) Sợ hãi__________"Chủ nhân, thượng triều."Dương Tiễn bị Hao Thiên Khuyển đánh thức, vẫn còn trong tình trạng ngơ ngác không phân biệt được ngày và đêm.Đêm qua, ta đã làm gì......!Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, Dương Tiễn an tĩnh giữ nguyên tư thế nằm.Sau đó chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, định đứng dậy đi thượng triều, hắn mới phát hiện ra có gì đó sai sai.Mình đang ôm trong lòng, một người nào đó?Lúc Dương Tiễn ý thức được điều này, hai tay hắn run rẩy, nhìn kỹ lại người nằm bên, bên thái dương hai lọn tóc bạc, phần còn lại đen nhánh tựa lông quạ, hai hàng mày kiếm hơi nhíu lại, lông mi dài run rẩy rũ bóng hình rẻ quạt, đôi môi mỏng hồng hào khẽ hé mở, trên trung y có vài nếp nhăn, lộ ra dấu dấu đỏ hồng trên da thịt.Ta......!đối với sư phụ?"Sư phụ......" Giọng Dương Tiễn run rẩy ngập ngừng.Hắn gọi mấy lần, Ngọc Đỉnh chân nhân mới chậm rãi nâng mi mắt.Đôi mắt lạnh lùng xa cách thường ngày, khi nhìn Dương Tiễn liền bất giác nhu hoà hơn hẳn, thậm chí còn thấp thoáng biểu lộ ra sự dịu dàng."Sao vậy, Tiễn nhi?" Giọng y có hơi khàn khàn, vừa tỉnh dậy còn hơi mê mang, như sương mù sáng sớm."Xin lỗi sư phụ! Con sẽ chịu trách nhiệm với người." Dương Tiễn quay đầu đi, hổ thẹn không dám nhìn thẳng sư phụ."......!Không cần." Dường như lúc này đây Ngọc Đỉnh chân nhân mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, ngữ điệu lập tức trầm xuống."Người đừng giận con, con......!Tiễn nhi không thể, không thể mất sư phụ......" Dương Tiễn ôm cổ Ngọc Đỉnh chân nhân, nói thế nào cũng không chịu buông tay, qua giọng nói có thể thấy hắn đang hoảng sợ."Được rồi, vi sư không đi." Ngọc Đỉnh chân nhân làm như thở dài, ôm lại đồ đệ, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.Có điều, Dương Tiễn không hề nhìn thấy, Ngọc Đỉnh chân nhân âm thầm nở nụ cười, trong mắt đầy vui thích khi âm mưu thực hiện thành công.Chịu trách nhiệm với vi sư, là Tiễn nhi tự nói đó nha.Tác giả: —— Ờ thì, dấu vết trên người là sư phụ tự mình làm đó.(º﹃º)Tôi thật là đáng sợ (๑ó﹏ò๑) sợ qué sợ quéEditor: Ai đó đã tưởng mình "ăn" được sư phụ.=))))———— W.a.t.t.p.a.d ————.