Tác giả:

Khí trời vừa mới chuyển lạnh, bóng đêm như nước, gió thổi ù ù, xe từ từ chuyển bánh sang đường Thanh Niên. Trong mấy km từ phía nam đại tửu đ**m Minh Thành đến Cẩm Hồ, đâu đâu cũng thấy những cô gai gọi đứng ven đường, đánh mắt đưa tình với các anh chàng chạy xe qua. Trương Khác giảm tốc độ, miệng thở ra từng làn khói thuốc, nhìn các cô gái gọi đang bước dần về phía này. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, từng mảng tuyết lớn rơi trên b* ng*c và cặp đùi của họ càng làm tăng thêm vẻ phong tình. Đỗ Phi bên cạnh nháy mắt cười nói: - Mày nói có cô em thân hình mê hoặc lòng người, sao không thấy đâu? Đã có vài cô gái ra sức vẫy tay, qua lớp kính cửa sổ không nghe rõ đôi môi đỏ mọng của bọn họ nói gì, con mắt Đỗ Phi gần như dán chặt vào kính: - 200 đồng một lần, mày không nhầm đấy chứ? - Đấy là tiền bọn họ phải trả cho mày... Trương Khác cười nói. - Cút mẹ mày đi. Đỗ Phi nghe Trương Khác nói vậy, thần kinh căng ra như dây đàn: - Bố mày thủ tiết nửa đời người, trinh tiết đều hủy trong tay mày hết.…

Chương 220: Dự phòng phạm tội

Quan Lộ Thương ĐồTác giả: Cảnh TụcTruyện Đô Thị, Truyện Quan TrườngKhí trời vừa mới chuyển lạnh, bóng đêm như nước, gió thổi ù ù, xe từ từ chuyển bánh sang đường Thanh Niên. Trong mấy km từ phía nam đại tửu đ**m Minh Thành đến Cẩm Hồ, đâu đâu cũng thấy những cô gai gọi đứng ven đường, đánh mắt đưa tình với các anh chàng chạy xe qua. Trương Khác giảm tốc độ, miệng thở ra từng làn khói thuốc, nhìn các cô gái gọi đang bước dần về phía này. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, từng mảng tuyết lớn rơi trên b* ng*c và cặp đùi của họ càng làm tăng thêm vẻ phong tình. Đỗ Phi bên cạnh nháy mắt cười nói: - Mày nói có cô em thân hình mê hoặc lòng người, sao không thấy đâu? Đã có vài cô gái ra sức vẫy tay, qua lớp kính cửa sổ không nghe rõ đôi môi đỏ mọng của bọn họ nói gì, con mắt Đỗ Phi gần như dán chặt vào kính: - 200 đồng một lần, mày không nhầm đấy chứ? - Đấy là tiền bọn họ phải trả cho mày... Trương Khác cười nói. - Cút mẹ mày đi. Đỗ Phi nghe Trương Khác nói vậy, thần kinh căng ra như dây đàn: - Bố mày thủ tiết nửa đời người, trinh tiết đều hủy trong tay mày hết.… Trương Khác xuống xe chạy vội ra, thấy chiếc Mitsubitshi vẫn đỗ ở đó, nhưng Vạn Thiên Tài và Triệu Ti Minh không thấy đâu nữa.- Làm sao thế?Đỗ Phi và Phó Tuấn cũng xuống xe theo.- Hai thằng kia biểu hiện không bình thường.Trương Khác chỉ chiếc xe nói ra lo lắng của mình:- Bọn chúng không thể chịu bị bẽ mặt trước bao người, huống hồ không biết ai làm xe thành ra thế này.- Bọn chúng dám làm gì?Đỗ Phi chưa ý thức được vấn đề.- Dám làm gì à? Mày khi ấy dám đánh chết Tào Quang Minh, trước đó mày có nghĩ mày dám làm gì không?- Vậy làm sao bây giờ?Đỗ Phi ngứa mắt với Thôi Úc Mạn, nhưng không có có nghĩa hắn dung túng cho người khác hại cô ta, loại chuyện ấy thiếu niên mười sáu tuổi bình thường chưa làm được.Trương Khác nói với Phó Tuấn:- Mã Hải Long sau khi xuất viện ở nhà không có việc làm phải không? Anh tìm anh ấy lại đây, tôi có việc muốn nhờ.Rồi lấy điện thoại gọi cho Thịnh Thanh:- Anh Thịnh, nếu rảnh tới Nhất Trung tìm tôi...Chỗ ở tạm thời của Mã Hải Long sau khi nhà bị giải tỏa không có điện thoại, Phó Tuấn lái xe đi đón hắn, Trương Khác và Đỗ Phi về trường đợi Thịnh Thanh.Thôi Úc Mạn họp xong về lớp xem tình hình vệ sinh, thấy Trương Khác đang cầm di động gọi điện, liền kéo y ra ngoài mắng ột trận. Gọi di động trong trường là đi ngược lại hình tượng học sinh trong trường, phải mười mấy năm sau, giáo viên mới lịch sự mời học sinh chuyển di động sang chế độ rung.Trong mắt Trương Khác, Thôi Úc Mạn là cô gái trẻ vừa rời cánh cửa trường học, l

Trương Khác xuống xe chạy vội ra, thấy chiếc Mitsubitshi vẫn đỗ ở đó, nhưng Vạn Thiên Tài và Triệu Ti Minh không thấy đâu nữa.

- Làm sao thế?

Đỗ Phi và Phó Tuấn cũng xuống xe theo.

- Hai thằng kia biểu hiện không bình thường.

Trương Khác chỉ chiếc xe nói ra lo lắng của mình:

- Bọn chúng không thể chịu bị bẽ mặt trước bao người, huống hồ không biết ai làm xe thành ra thế này.

- Bọn chúng dám làm gì?

Đỗ Phi chưa ý thức được vấn đề.

- Dám làm gì à? Mày khi ấy dám đánh chết Tào Quang Minh, trước đó mày có nghĩ mày dám làm gì không?

- Vậy làm sao bây giờ?

Đỗ Phi ngứa mắt với Thôi Úc Mạn, nhưng không có có nghĩa hắn dung túng cho người khác hại cô ta, loại chuyện ấy thiếu niên mười sáu tuổi bình thường chưa làm được.

Trương Khác nói với Phó Tuấn:

- Mã Hải Long sau khi xuất viện ở nhà không có việc làm phải không? Anh tìm anh ấy lại đây, tôi có việc muốn nhờ.

Rồi lấy điện thoại gọi cho Thịnh Thanh:

- Anh Thịnh, nếu rảnh tới Nhất Trung tìm tôi...

Chỗ ở tạm thời của Mã Hải Long sau khi nhà bị giải tỏa không có điện thoại, Phó Tuấn lái xe đi đón hắn, Trương Khác và Đỗ Phi về trường đợi Thịnh Thanh.

Thôi Úc Mạn họp xong về lớp xem tình hình vệ sinh, thấy Trương Khác đang cầm di động gọi điện, liền kéo y ra ngoài mắng ột trận. Gọi di động trong trường là đi ngược lại hình tượng học sinh trong trường, phải mười mấy năm sau, giáo viên mới lịch sự mời học sinh chuyển di động sang chế độ rung.

Trong mắt Trương Khác, Thôi Úc Mạn là cô gái trẻ vừa rời cánh cửa trường học, l

Quan Lộ Thương ĐồTác giả: Cảnh TụcTruyện Đô Thị, Truyện Quan TrườngKhí trời vừa mới chuyển lạnh, bóng đêm như nước, gió thổi ù ù, xe từ từ chuyển bánh sang đường Thanh Niên. Trong mấy km từ phía nam đại tửu đ**m Minh Thành đến Cẩm Hồ, đâu đâu cũng thấy những cô gai gọi đứng ven đường, đánh mắt đưa tình với các anh chàng chạy xe qua. Trương Khác giảm tốc độ, miệng thở ra từng làn khói thuốc, nhìn các cô gái gọi đang bước dần về phía này. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, từng mảng tuyết lớn rơi trên b* ng*c và cặp đùi của họ càng làm tăng thêm vẻ phong tình. Đỗ Phi bên cạnh nháy mắt cười nói: - Mày nói có cô em thân hình mê hoặc lòng người, sao không thấy đâu? Đã có vài cô gái ra sức vẫy tay, qua lớp kính cửa sổ không nghe rõ đôi môi đỏ mọng của bọn họ nói gì, con mắt Đỗ Phi gần như dán chặt vào kính: - 200 đồng một lần, mày không nhầm đấy chứ? - Đấy là tiền bọn họ phải trả cho mày... Trương Khác cười nói. - Cút mẹ mày đi. Đỗ Phi nghe Trương Khác nói vậy, thần kinh căng ra như dây đàn: - Bố mày thủ tiết nửa đời người, trinh tiết đều hủy trong tay mày hết.… Trương Khác xuống xe chạy vội ra, thấy chiếc Mitsubitshi vẫn đỗ ở đó, nhưng Vạn Thiên Tài và Triệu Ti Minh không thấy đâu nữa.- Làm sao thế?Đỗ Phi và Phó Tuấn cũng xuống xe theo.- Hai thằng kia biểu hiện không bình thường.Trương Khác chỉ chiếc xe nói ra lo lắng của mình:- Bọn chúng không thể chịu bị bẽ mặt trước bao người, huống hồ không biết ai làm xe thành ra thế này.- Bọn chúng dám làm gì?Đỗ Phi chưa ý thức được vấn đề.- Dám làm gì à? Mày khi ấy dám đánh chết Tào Quang Minh, trước đó mày có nghĩ mày dám làm gì không?- Vậy làm sao bây giờ?Đỗ Phi ngứa mắt với Thôi Úc Mạn, nhưng không có có nghĩa hắn dung túng cho người khác hại cô ta, loại chuyện ấy thiếu niên mười sáu tuổi bình thường chưa làm được.Trương Khác nói với Phó Tuấn:- Mã Hải Long sau khi xuất viện ở nhà không có việc làm phải không? Anh tìm anh ấy lại đây, tôi có việc muốn nhờ.Rồi lấy điện thoại gọi cho Thịnh Thanh:- Anh Thịnh, nếu rảnh tới Nhất Trung tìm tôi...Chỗ ở tạm thời của Mã Hải Long sau khi nhà bị giải tỏa không có điện thoại, Phó Tuấn lái xe đi đón hắn, Trương Khác và Đỗ Phi về trường đợi Thịnh Thanh.Thôi Úc Mạn họp xong về lớp xem tình hình vệ sinh, thấy Trương Khác đang cầm di động gọi điện, liền kéo y ra ngoài mắng ột trận. Gọi di động trong trường là đi ngược lại hình tượng học sinh trong trường, phải mười mấy năm sau, giáo viên mới lịch sự mời học sinh chuyển di động sang chế độ rung.Trong mắt Trương Khác, Thôi Úc Mạn là cô gái trẻ vừa rời cánh cửa trường học, l

Chương 220: Dự phòng phạm tội