Tác giả:

Cung Tuấn nhìn chằm chằm điện thoại di động, đã có hai đơn thúc giục, xách theo phần ăn của ba người, cậu tức giận dùng cánh tay đập cửa. Tiếng cười trong phòng không dừng, nghe rất rõ ràng, tiếng cười kia cách một cánh cửa, theo tiếng đập cửa của cậu mà ngừng lại. "Ai đấy?" Một giọng nam truyền đến, kèm theo tiếng cởi giày gõ xuống đất. "Giao đồ ăn!" Cung Tuấn căng họng la to. Cánh cửa theo lời đáp của cậu hé ra một khe hở, một chàng trai đầu đinh thò đầu ra nhìn cậu, trông rất hài hước. Lúc này cười có chút không phúc hậu, nhưng người này chọc đúng điểm cười của Cung Tuấn, cậu không nhịn được vui vẻ, sau đó lại mím môi hỏi: "Có phải anh Trương không?" "Phải" Trương Triết Hạn đẩy cửa ra, tiếp nhận đồ ăn, ngượng ngùng cười cười: "Giờ trời mưa, cực khổ rồi. " "Để kiếm tiền, " Cung Tuấn không có thời gian, vừa xoay người đã lao ra được vài bước rồi, chỉ quay đầu hô với người sắp đóng cửa kia: "Nhớ đánh giá tốt nhé anh Trương!" Giao đồ ăn gần hết buổi sáng, mưa chưa từng ngừng, lúc này…

Chương 42: Chương 42

[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập VaiTác giả: Tây Lê TươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịCung Tuấn nhìn chằm chằm điện thoại di động, đã có hai đơn thúc giục, xách theo phần ăn của ba người, cậu tức giận dùng cánh tay đập cửa. Tiếng cười trong phòng không dừng, nghe rất rõ ràng, tiếng cười kia cách một cánh cửa, theo tiếng đập cửa của cậu mà ngừng lại. "Ai đấy?" Một giọng nam truyền đến, kèm theo tiếng cởi giày gõ xuống đất. "Giao đồ ăn!" Cung Tuấn căng họng la to. Cánh cửa theo lời đáp của cậu hé ra một khe hở, một chàng trai đầu đinh thò đầu ra nhìn cậu, trông rất hài hước. Lúc này cười có chút không phúc hậu, nhưng người này chọc đúng điểm cười của Cung Tuấn, cậu không nhịn được vui vẻ, sau đó lại mím môi hỏi: "Có phải anh Trương không?" "Phải" Trương Triết Hạn đẩy cửa ra, tiếp nhận đồ ăn, ngượng ngùng cười cười: "Giờ trời mưa, cực khổ rồi. " "Để kiếm tiền, " Cung Tuấn không có thời gian, vừa xoay người đã lao ra được vài bước rồi, chỉ quay đầu hô với người sắp đóng cửa kia: "Nhớ đánh giá tốt nhé anh Trương!" Giao đồ ăn gần hết buổi sáng, mưa chưa từng ngừng, lúc này… Trương Triết Hạn lúc sau mới phản ứng, kẻ luôn thích trêu chọc người khác, mồm miệng không tha ai, thế mà lại đỏ mặt, nửa bên mặt nằm trong tay Cung Tuấn nhanh chóng nóng lên như cái bàn ủi.Anh không nghe cậu nói lời vô nghĩa nữa, thạch cao đập rồi, người không chầu trời, oai phong quá nhỉ.Anh mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng chỉ bật ra được câu︰ "Sao em dám? Lá gan cũng lớn quá rồi!"Cung Tuấn còn tưởng Trương Triết Hạn phản ứng lại sẽ trở tay cho cậu ăn tát, kết quả chỉ trừng cậu hỏi một câu, lúc này lá gan càng lớn hơn.Cậu cảm thấy lần này Trương Triết Hạn đến là muốn nói rõ ràng quan hệ mập mờ giữa hai người lúc trước.Bàn tay Cung Tuấn áp vào mặt Trương Triết Hạn còn nhéo nhéo, cười như đứa trẻ︰ "Ha ha, lão Trương anh đỏ mặt.""Em còn cười nữa có tin anh đánh em không, " Trương Triết Hạn vờ tức giận nói︰ "Cho em mặt mũi, em lại muốn được đằng chân lân đằng đầu!""Được được được, em sai rồi, " Cung Tuấn giơ một tay qua đỉnh đầu, thấy Trương Triết Hạn không thật sự tức giận, liền thận trọng nói ︰ "Triết Hạn, vậy hiện tại anh có bằng lòng cho em cơ hội không?"Trương Triết Hạn ngại ngùng không nhìn Cung Tuấn, ậm ờ mãi không thốt ra được một từ, sau đó ánh mắt chớp chớp mấy cái nhanh chóng nhìn Cung Tuấn, rồi lại quay sang chỗ khác.Ánh mắt mong đợi của Cung Tuấn...!khiến đầu óc Trương Triết Hạn trống rỗng.Lời định nói giống như củ khoai lang nóng, không thốt lên được.Trong quá trình chờ đợi, miệng của Cung Tuấn vẫn không ngừng toe toét, nhưng ánh mắt càng lúc càng lộ rõ mất mát.Cậu dường như cảm nhận được khó xử của Trương Triết Hạn.Cung Tuấn vỗ vỗ chăn, không nhìn Trương Triết Hạn nữa, ánh mắt trở nên lơ đãng, dịu giọng nói︰ "Không vội, anh từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ xong nói cho em một tiếng là được."Cậu cho rằng Trương Triết Hạn đã nghĩ thông, hơi ấm trên môi còn dư vị, lúc này ngẫm lại...!chắc không phải cậu nhớ anh quá mà nằm mơ đâu nhỉ.Cho dù nằm mơ thì cậu cũng không nỡ ép buộc anh."Không vội..." Trương Triết Hạn khẽ cười nói︰ "Anh không vội,em vội không? Em nói cho anh biết, em vội không? Em không vội mà đập vỡ thạch cao à.""..." Cung Tuấn quay đầu kinh ngạc nhìn Trương Triết Hạn."Cũng không biết em ngốc bạch ngọt chỗ nào, " Trương Triết Hạn vẫn không nhìn Cung Tuấn, lải nhải với không khí︰ "Anh đây thông minh một đời sao lại thua trong tay tên ngốc nhà em chứ."Trương Triết Hạn nói lại nói, còn kích động đưa bàn tay vỗ không khí, dáng vẻ không thể hiểu nổi."Anh vẫn cho rằng anh...!thích phụ nữ, không có cảm giác với bọn họ là vì không phù hợp, anh thật sự...!đã nhận một bộ phim hay, nếu không phải 《 thiên nhai khách 》, anh và em sẽ không quen biết."Trước đây Trương Triết Hạn không thốt ra được những lời này, nhưng hiện tại nhìn Cung Tuấn rõ ràng chịu rất nhiều đau khổ vẫn cố ra vẻ thông tình đạt lý, anh thật sự rất đau lòng"Anh nhìn em rồi nói." Cung Tuấn đưa đầu tới muốn Trương Triết Hạn nhìn mình.Trương Triết Hạn không để ý đến cậu, tự mình nói︰ "Chúng ta như vậy, sau này nên làm sao, tương lai dài như vậy, nếu như ưm..."Cung Tuấn vươn tay, nhẹ nhàng che cái miệng đang không ngừng lải nhải của Trương Triết Hạn, sau đó bóp hai má anh, kết quả đối phương lại đỏ mắt, chu môi dưới.Đáng yêu muốn chết.Trương Triết Hạn né tránh, lại quay đầu đi︰ "Em làm gì thế?"Cung Tuấn không sợ chết bóp thêm cái nữa, sau đó dịu dàng lau khóe mắt của Trương Triết Hạn ︰ "Đừng khó chịu, tại em, là em kéo anh ra khỏi cuộc sống ban đầu...!Chuyện tương lai không ai nói chính xác được, Triết Hạn...!Anh đừng lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì, em đều liều mạng bảo vệ anh an toàn rút lui...".

Trương Triết Hạn lúc sau mới phản ứng, kẻ luôn thích trêu chọc người khác, mồm miệng không tha ai, thế mà lại đỏ mặt, nửa bên mặt nằm trong tay Cung Tuấn nhanh chóng nóng lên như cái bàn ủi.

Anh không nghe cậu nói lời vô nghĩa nữa, thạch cao đập rồi, người không chầu trời, oai phong quá nhỉ.

Anh mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng chỉ bật ra được câu︰ "Sao em dám? Lá gan cũng lớn quá rồi!"

Cung Tuấn còn tưởng Trương Triết Hạn phản ứng lại sẽ trở tay cho cậu ăn tát, kết quả chỉ trừng cậu hỏi một câu, lúc này lá gan càng lớn hơn.

Cậu cảm thấy lần này Trương Triết Hạn đến là muốn nói rõ ràng quan hệ mập mờ giữa hai người lúc trước.

Bàn tay Cung Tuấn áp vào mặt Trương Triết Hạn còn nhéo nhéo, cười như đứa trẻ︰ "Ha ha, lão Trương anh đỏ mặt."

"Em còn cười nữa có tin anh đánh em không, " Trương Triết Hạn vờ tức giận nói︰ "Cho em mặt mũi, em lại muốn được đằng chân lân đằng đầu!"

"Được được được, em sai rồi, " Cung Tuấn giơ một tay qua đỉnh đầu, thấy Trương Triết Hạn không thật sự tức giận, liền thận trọng nói ︰ "Triết Hạn, vậy hiện tại anh có bằng lòng cho em cơ hội không?"

Trương Triết Hạn ngại ngùng không nhìn Cung Tuấn, ậm ờ mãi không thốt ra được một từ, sau đó ánh mắt chớp chớp mấy cái nhanh chóng nhìn Cung Tuấn, rồi lại quay sang chỗ khác.

Ánh mắt mong đợi của Cung Tuấn...!khiến đầu óc Trương Triết Hạn trống rỗng.

Lời định nói giống như củ khoai lang nóng, không thốt lên được.

Trong quá trình chờ đợi, miệng của Cung Tuấn vẫn không ngừng toe toét, nhưng ánh mắt càng lúc càng lộ rõ mất mát.

Cậu dường như cảm nhận được khó xử của Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn vỗ vỗ chăn, không nhìn Trương Triết Hạn nữa, ánh mắt trở nên lơ đãng, dịu giọng nói︰ "Không vội, anh từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ xong nói cho em một tiếng là được."

Cậu cho rằng Trương Triết Hạn đã nghĩ thông, hơi ấm trên môi còn dư vị, lúc này ngẫm lại...!chắc không phải cậu nhớ anh quá mà nằm mơ đâu nhỉ.

Cho dù nằm mơ thì cậu cũng không nỡ ép buộc anh.

"Không vội..." Trương Triết Hạn khẽ cười nói︰ "Anh không vội,em vội không? Em nói cho anh biết, em vội không? Em không vội mà đập vỡ thạch cao à."

"..." Cung Tuấn quay đầu kinh ngạc nhìn Trương Triết Hạn.

"Cũng không biết em ngốc bạch ngọt chỗ nào, " Trương Triết Hạn vẫn không nhìn Cung Tuấn, lải nhải với không khí︰ "Anh đây thông minh một đời sao lại thua trong tay tên ngốc nhà em chứ."

Trương Triết Hạn nói lại nói, còn kích động đưa bàn tay vỗ không khí, dáng vẻ không thể hiểu nổi.

"Anh vẫn cho rằng anh...!thích phụ nữ, không có cảm giác với bọn họ là vì không phù hợp, anh thật sự...!đã nhận một bộ phim hay, nếu không phải 《 thiên nhai khách 》, anh và em sẽ không quen biết."

Trước đây Trương Triết Hạn không thốt ra được những lời này, nhưng hiện tại nhìn Cung Tuấn rõ ràng chịu rất nhiều đau khổ vẫn cố ra vẻ thông tình đạt lý, anh thật sự rất đau lòng

"Anh nhìn em rồi nói." Cung Tuấn đưa đầu tới muốn Trương Triết Hạn nhìn mình.

Trương Triết Hạn không để ý đến cậu, tự mình nói︰ "Chúng ta như vậy, sau này nên làm sao, tương lai dài như vậy, nếu như ưm..."

Cung Tuấn vươn tay, nhẹ nhàng che cái miệng đang không ngừng lải nhải của Trương Triết Hạn, sau đó bóp hai má anh, kết quả đối phương lại đỏ mắt, chu môi dưới.

Đáng yêu muốn chết.

Trương Triết Hạn né tránh, lại quay đầu đi︰ "Em làm gì thế?"

Cung Tuấn không sợ chết bóp thêm cái nữa, sau đó dịu dàng lau khóe mắt của Trương Triết Hạn ︰ "Đừng khó chịu, tại em, là em kéo anh ra khỏi cuộc sống ban đầu...!Chuyện tương lai không ai nói chính xác được, Triết Hạn...!Anh đừng lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì, em đều liều mạng bảo vệ anh an toàn rút lui...".

[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập VaiTác giả: Tây Lê TươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịCung Tuấn nhìn chằm chằm điện thoại di động, đã có hai đơn thúc giục, xách theo phần ăn của ba người, cậu tức giận dùng cánh tay đập cửa. Tiếng cười trong phòng không dừng, nghe rất rõ ràng, tiếng cười kia cách một cánh cửa, theo tiếng đập cửa của cậu mà ngừng lại. "Ai đấy?" Một giọng nam truyền đến, kèm theo tiếng cởi giày gõ xuống đất. "Giao đồ ăn!" Cung Tuấn căng họng la to. Cánh cửa theo lời đáp của cậu hé ra một khe hở, một chàng trai đầu đinh thò đầu ra nhìn cậu, trông rất hài hước. Lúc này cười có chút không phúc hậu, nhưng người này chọc đúng điểm cười của Cung Tuấn, cậu không nhịn được vui vẻ, sau đó lại mím môi hỏi: "Có phải anh Trương không?" "Phải" Trương Triết Hạn đẩy cửa ra, tiếp nhận đồ ăn, ngượng ngùng cười cười: "Giờ trời mưa, cực khổ rồi. " "Để kiếm tiền, " Cung Tuấn không có thời gian, vừa xoay người đã lao ra được vài bước rồi, chỉ quay đầu hô với người sắp đóng cửa kia: "Nhớ đánh giá tốt nhé anh Trương!" Giao đồ ăn gần hết buổi sáng, mưa chưa từng ngừng, lúc này… Trương Triết Hạn lúc sau mới phản ứng, kẻ luôn thích trêu chọc người khác, mồm miệng không tha ai, thế mà lại đỏ mặt, nửa bên mặt nằm trong tay Cung Tuấn nhanh chóng nóng lên như cái bàn ủi.Anh không nghe cậu nói lời vô nghĩa nữa, thạch cao đập rồi, người không chầu trời, oai phong quá nhỉ.Anh mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng chỉ bật ra được câu︰ "Sao em dám? Lá gan cũng lớn quá rồi!"Cung Tuấn còn tưởng Trương Triết Hạn phản ứng lại sẽ trở tay cho cậu ăn tát, kết quả chỉ trừng cậu hỏi một câu, lúc này lá gan càng lớn hơn.Cậu cảm thấy lần này Trương Triết Hạn đến là muốn nói rõ ràng quan hệ mập mờ giữa hai người lúc trước.Bàn tay Cung Tuấn áp vào mặt Trương Triết Hạn còn nhéo nhéo, cười như đứa trẻ︰ "Ha ha, lão Trương anh đỏ mặt.""Em còn cười nữa có tin anh đánh em không, " Trương Triết Hạn vờ tức giận nói︰ "Cho em mặt mũi, em lại muốn được đằng chân lân đằng đầu!""Được được được, em sai rồi, " Cung Tuấn giơ một tay qua đỉnh đầu, thấy Trương Triết Hạn không thật sự tức giận, liền thận trọng nói ︰ "Triết Hạn, vậy hiện tại anh có bằng lòng cho em cơ hội không?"Trương Triết Hạn ngại ngùng không nhìn Cung Tuấn, ậm ờ mãi không thốt ra được một từ, sau đó ánh mắt chớp chớp mấy cái nhanh chóng nhìn Cung Tuấn, rồi lại quay sang chỗ khác.Ánh mắt mong đợi của Cung Tuấn...!khiến đầu óc Trương Triết Hạn trống rỗng.Lời định nói giống như củ khoai lang nóng, không thốt lên được.Trong quá trình chờ đợi, miệng của Cung Tuấn vẫn không ngừng toe toét, nhưng ánh mắt càng lúc càng lộ rõ mất mát.Cậu dường như cảm nhận được khó xử của Trương Triết Hạn.Cung Tuấn vỗ vỗ chăn, không nhìn Trương Triết Hạn nữa, ánh mắt trở nên lơ đãng, dịu giọng nói︰ "Không vội, anh từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ xong nói cho em một tiếng là được."Cậu cho rằng Trương Triết Hạn đã nghĩ thông, hơi ấm trên môi còn dư vị, lúc này ngẫm lại...!chắc không phải cậu nhớ anh quá mà nằm mơ đâu nhỉ.Cho dù nằm mơ thì cậu cũng không nỡ ép buộc anh."Không vội..." Trương Triết Hạn khẽ cười nói︰ "Anh không vội,em vội không? Em nói cho anh biết, em vội không? Em không vội mà đập vỡ thạch cao à.""..." Cung Tuấn quay đầu kinh ngạc nhìn Trương Triết Hạn."Cũng không biết em ngốc bạch ngọt chỗ nào, " Trương Triết Hạn vẫn không nhìn Cung Tuấn, lải nhải với không khí︰ "Anh đây thông minh một đời sao lại thua trong tay tên ngốc nhà em chứ."Trương Triết Hạn nói lại nói, còn kích động đưa bàn tay vỗ không khí, dáng vẻ không thể hiểu nổi."Anh vẫn cho rằng anh...!thích phụ nữ, không có cảm giác với bọn họ là vì không phù hợp, anh thật sự...!đã nhận một bộ phim hay, nếu không phải 《 thiên nhai khách 》, anh và em sẽ không quen biết."Trước đây Trương Triết Hạn không thốt ra được những lời này, nhưng hiện tại nhìn Cung Tuấn rõ ràng chịu rất nhiều đau khổ vẫn cố ra vẻ thông tình đạt lý, anh thật sự rất đau lòng"Anh nhìn em rồi nói." Cung Tuấn đưa đầu tới muốn Trương Triết Hạn nhìn mình.Trương Triết Hạn không để ý đến cậu, tự mình nói︰ "Chúng ta như vậy, sau này nên làm sao, tương lai dài như vậy, nếu như ưm..."Cung Tuấn vươn tay, nhẹ nhàng che cái miệng đang không ngừng lải nhải của Trương Triết Hạn, sau đó bóp hai má anh, kết quả đối phương lại đỏ mắt, chu môi dưới.Đáng yêu muốn chết.Trương Triết Hạn né tránh, lại quay đầu đi︰ "Em làm gì thế?"Cung Tuấn không sợ chết bóp thêm cái nữa, sau đó dịu dàng lau khóe mắt của Trương Triết Hạn ︰ "Đừng khó chịu, tại em, là em kéo anh ra khỏi cuộc sống ban đầu...!Chuyện tương lai không ai nói chính xác được, Triết Hạn...!Anh đừng lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì, em đều liều mạng bảo vệ anh an toàn rút lui...".

Chương 42: Chương 42