Cung Tuấn nhìn chằm chằm điện thoại di động, đã có hai đơn thúc giục, xách theo phần ăn của ba người, cậu tức giận dùng cánh tay đập cửa. Tiếng cười trong phòng không dừng, nghe rất rõ ràng, tiếng cười kia cách một cánh cửa, theo tiếng đập cửa của cậu mà ngừng lại. "Ai đấy?" Một giọng nam truyền đến, kèm theo tiếng cởi giày gõ xuống đất. "Giao đồ ăn!" Cung Tuấn căng họng la to. Cánh cửa theo lời đáp của cậu hé ra một khe hở, một chàng trai đầu đinh thò đầu ra nhìn cậu, trông rất hài hước. Lúc này cười có chút không phúc hậu, nhưng người này chọc đúng điểm cười của Cung Tuấn, cậu không nhịn được vui vẻ, sau đó lại mím môi hỏi: "Có phải anh Trương không?" "Phải" Trương Triết Hạn đẩy cửa ra, tiếp nhận đồ ăn, ngượng ngùng cười cười: "Giờ trời mưa, cực khổ rồi. " "Để kiếm tiền, " Cung Tuấn không có thời gian, vừa xoay người đã lao ra được vài bước rồi, chỉ quay đầu hô với người sắp đóng cửa kia: "Nhớ đánh giá tốt nhé anh Trương!" Giao đồ ăn gần hết buổi sáng, mưa chưa từng ngừng, lúc này…
Chương 47: Chương 47
[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập VaiTác giả: Tây Lê TươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịCung Tuấn nhìn chằm chằm điện thoại di động, đã có hai đơn thúc giục, xách theo phần ăn của ba người, cậu tức giận dùng cánh tay đập cửa. Tiếng cười trong phòng không dừng, nghe rất rõ ràng, tiếng cười kia cách một cánh cửa, theo tiếng đập cửa của cậu mà ngừng lại. "Ai đấy?" Một giọng nam truyền đến, kèm theo tiếng cởi giày gõ xuống đất. "Giao đồ ăn!" Cung Tuấn căng họng la to. Cánh cửa theo lời đáp của cậu hé ra một khe hở, một chàng trai đầu đinh thò đầu ra nhìn cậu, trông rất hài hước. Lúc này cười có chút không phúc hậu, nhưng người này chọc đúng điểm cười của Cung Tuấn, cậu không nhịn được vui vẻ, sau đó lại mím môi hỏi: "Có phải anh Trương không?" "Phải" Trương Triết Hạn đẩy cửa ra, tiếp nhận đồ ăn, ngượng ngùng cười cười: "Giờ trời mưa, cực khổ rồi. " "Để kiếm tiền, " Cung Tuấn không có thời gian, vừa xoay người đã lao ra được vài bước rồi, chỉ quay đầu hô với người sắp đóng cửa kia: "Nhớ đánh giá tốt nhé anh Trương!" Giao đồ ăn gần hết buổi sáng, mưa chưa từng ngừng, lúc này… Edit: Hạ VũBeta: LanzixuanKhông biết có phải vì nhiều thêm một người mà căn phòng lớn như vậy lại có cảm giác náo nhiệt hơn.Trước mặt hai người bày chục món ăn và mấy chai bia còn chưa khui nhưng Cung Tuấn lại cười như đã say.Cung Tuấn nói cậu ở một mình chưa từng ăn sang như vậy.Trương Triết Hạn húp một ngụm canh cá, trong lòng hiểu rõ nên không hỏi tiếp.Cung Tuấn cười nói cậu chưa từng trải qua đêm giáng sinh với người khác, thảo nào trước giờ luôn thấy mình xui xẻo.Trương Triết Hạn phản bác lại, anh nói: "Xui xẻo không liên quan đến việc không có ai cùng trải qua đêm Giáng sinh mà là do cậu ngốc."Đêm nay Cung Tuấn nói nhiều hơn hẳn bình thường, chai bia thứ hai khui ra còn chưa uống hết nên cũng không có lý do để nghi ngờ rằng người này có say không, nhưng điệu bộ muốn nói hết tất cả của cậu làm Trương Triết Hạn lặng lẽ bỏ đi phần bia còn dư.Anh để đũa xuống không ăn nữa, dựa vào lưng ghế tập trung mà nghe Cung Tuấn dong dài kể chuyện trong nhà."Ăn xong rồi?" Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn và xong miếng cơm cuối cùng trong chén liền hỏi.Cung Tuấn gật đầu."Aizz, rốt cục ăn xong, " Trương Triết Hạn cảm thấy như đợi cả thế kỷ, anh đột nhiên phấn khích như một đứa trẻ, đứng dậy chạy đến bàn trà cầm lấy hai cái ly vừa mới cất đi: "Cho em xem nè"Trương Triết Hạn đẩy hai cái ly đến trước mặt Cung Tuấn, lần này cậu đã thấy rõ, hai cái ly hình thù kỳ lạ này thực ra là hai ly gốm làm theo đường nét của hai người.Cung Tuấn cầm lấy cái ly của Trương Triết Hạn xem kỹ từ trong ra ngoài, có thể nhìn ra cái ly này làm theo hình dáng tóc dài của anh, tuy nói có thể nhìn ra đại khái, nhưng cái này thật sự là...!làm người ta không nỡ nhìn.Trương Triết Hạn dường như biết chắc Cung Tuấn sẽ cười, anh giành trước một bước, chỉ vào Cung Tuấn, cắt ngang ý định của cậu: "Không cho cười! Không được cười!"Cung Tuấn nhếch môi im miệng, cúi đầu lấy tay mô tả thân ly, không cười không nói, cậu cảm giác bản thân nghẹn một bụng cười mà không phát ra tiếng được.Cậu đặt cái ly trên tay xuống, cầm lấy cái ly của mình quan sát ︰ "Tại sao...""Cái của anh làm trước, " Trương Triết Hạn không đợi Cung Tuấn hỏi xong đã nói︰ "Cho nên cái của anh nhìn rõ xấu, tóc cũng lệch...!Ai ya làm cái này rất mất thời gian, anh đã bỏ cả buổi chiều đấy cũng không có thời gian làm lại."Cung Tuấn chọc cái ly, không nói gì."Dù sao thì anh lấy cái của anh, cái này xấu không cho em, " Trương Triết Hạn cầm cái ly của mình lên︰ "Không...!không được chê!""Không được." Cung Tuấn đột nhiên nói."..." Trương Trước Hạn lúc đầu không kịp phản ứng, sau đó nổi giận giành lấy cái ly trong tay Cung Tuấn︰ "Anh tốn cả buổi chiều,em không được như thế! Em không được bỏ."Cung Tuấn ngẩng đầu, cướp lại cái ly " xấu" trong miệng Trương Triết Hạn︰ "Thực sự là lão cán bộ, em cầm cái ly của em để làm gì? Chúng ta phải trao đổi mới có ý nghĩa"Trương Thiết Hạn sững sờ, nước mắt lăn xuống gò má Cung Tuấn như đâm một nhát vào lòng Trương Thiết HạnRõ ràng đôi mắt thích cười như vậy mà lúc này đỏ như bị bệnh nặng."Em...!em không chuẩn bị...!Quà Giáng Sinh cho anh." Cung Tuấn gục đầu xuống cố hết sức để lời nói của mình không run.Trương Triết Hạn dùng cái ly khẽ cụng vào đầu Cung Tuấn︰ "Ai nói đây là quà giáng sinh? Giáng Sinh liên quan gì đến chúng ta? Đây là quà sinh nhật của em, đồ ngốc."Ngày 29 tháng 11, sau khi kết thúc công việc, anh chỉ vội vội vàng vàng nói câu "Sinh nhật vui vẻ" với Cung Tuấn.Cậu cũng vui vẻ gửi lại một tràng cười ngây ngô.Ngay cả câu "Quà em đâu?" cũng không hỏi, chỉ bảo anh nghỉ ngơi sớm một chút mai còn phải tiếp tục công việc."..." Cung Tuấn im lặng.Cậu định đặt cái ly sang bên cạnh lại suýt nữa làm đổ nó.Cuối cùng thì cậu nắm chặt cái ly vào trong tay.Một người đàn ông 28 tuổi ôm một cái ly khóc lóc không dám ngẩng đầu, không dám lên tiếng.Trương Triết Hạn chậm rãi giơ tay lên đặt ở cổ Cung Tuấn, hơi dùng sức kéo người vào trong lòng: "Phải biết kiềm chế cảm xúc chứ, em nhìn em đi đã lớn như vậy rồi còn khóc như trẻ con."P/S: Có beta vào mượt hẳn, do cần thời gian beta nữa nên mấy ngày mới có 1c nhé.Trong thời gian đó t sẽ đi lấp hố khác..
Edit: Hạ Vũ
Beta: Lanzixuan
Không biết có phải vì nhiều thêm một người mà căn phòng lớn như vậy lại có cảm giác náo nhiệt hơn.
Trước mặt hai người bày chục món ăn và mấy chai bia còn chưa khui nhưng Cung Tuấn lại cười như đã say.
Cung Tuấn nói cậu ở một mình chưa từng ăn sang như vậy.
Trương Triết Hạn húp một ngụm canh cá, trong lòng hiểu rõ nên không hỏi tiếp.
Cung Tuấn cười nói cậu chưa từng trải qua đêm giáng sinh với người khác, thảo nào trước giờ luôn thấy mình xui xẻo.
Trương Triết Hạn phản bác lại, anh nói: "Xui xẻo không liên quan đến việc không có ai cùng trải qua đêm Giáng sinh mà là do cậu ngốc."
Đêm nay Cung Tuấn nói nhiều hơn hẳn bình thường, chai bia thứ hai khui ra còn chưa uống hết nên cũng không có lý do để nghi ngờ rằng người này có say không, nhưng điệu bộ muốn nói hết tất cả của cậu làm Trương Triết Hạn lặng lẽ bỏ đi phần bia còn dư.
Anh để đũa xuống không ăn nữa, dựa vào lưng ghế tập trung mà nghe Cung Tuấn dong dài kể chuyện trong nhà.
"Ăn xong rồi?" Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn và xong miếng cơm cuối cùng trong chén liền hỏi.
Cung Tuấn gật đầu.
"Aizz, rốt cục ăn xong, " Trương Triết Hạn cảm thấy như đợi cả thế kỷ, anh đột nhiên phấn khích như một đứa trẻ, đứng dậy chạy đến bàn trà cầm lấy hai cái ly vừa mới cất đi: "Cho em xem nè"
Trương Triết Hạn đẩy hai cái ly đến trước mặt Cung Tuấn, lần này cậu đã thấy rõ, hai cái ly hình thù kỳ lạ này thực ra là hai ly gốm làm theo đường nét của hai người.
Cung Tuấn cầm lấy cái ly của Trương Triết Hạn xem kỹ từ trong ra ngoài, có thể nhìn ra cái ly này làm theo hình dáng tóc dài của anh, tuy nói có thể nhìn ra đại khái, nhưng cái này thật sự là...!làm người ta không nỡ nhìn.
Trương Triết Hạn dường như biết chắc Cung Tuấn sẽ cười, anh giành trước một bước, chỉ vào Cung Tuấn, cắt ngang ý định của cậu: "Không cho cười! Không được cười!"
Cung Tuấn nhếch môi im miệng, cúi đầu lấy tay mô tả thân ly, không cười không nói, cậu cảm giác bản thân nghẹn một bụng cười mà không phát ra tiếng được.
Cậu đặt cái ly trên tay xuống, cầm lấy cái ly của mình quan sát ︰ "Tại sao..."
"Cái của anh làm trước, " Trương Triết Hạn không đợi Cung Tuấn hỏi xong đã nói︰ "Cho nên cái của anh nhìn rõ xấu, tóc cũng lệch...!Ai ya làm cái này rất mất thời gian, anh đã bỏ cả buổi chiều đấy cũng không có thời gian làm lại."
Cung Tuấn chọc cái ly, không nói gì.
"Dù sao thì anh lấy cái của anh, cái này xấu không cho em, " Trương Triết Hạn cầm cái ly của mình lên︰ "Không...!không được chê!"
"Không được." Cung Tuấn đột nhiên nói.
"..." Trương Trước Hạn lúc đầu không kịp phản ứng, sau đó nổi giận giành lấy cái ly trong tay Cung Tuấn︰ "Anh tốn cả buổi chiều,em không được như thế! Em không được bỏ."
Cung Tuấn ngẩng đầu, cướp lại cái ly " xấu" trong miệng Trương Triết Hạn︰ "Thực sự là lão cán bộ, em cầm cái ly của em để làm gì? Chúng ta phải trao đổi mới có ý nghĩa"
Trương Thiết Hạn sững sờ, nước mắt lăn xuống gò má Cung Tuấn như đâm một nhát vào lòng Trương Thiết Hạn
Rõ ràng đôi mắt thích cười như vậy mà lúc này đỏ như bị bệnh nặng.
"Em...!em không chuẩn bị...!Quà Giáng Sinh cho anh." Cung Tuấn gục đầu xuống cố hết sức để lời nói của mình không run.
Trương Triết Hạn dùng cái ly khẽ cụng vào đầu Cung Tuấn︰ "Ai nói đây là quà giáng sinh? Giáng Sinh liên quan gì đến chúng ta? Đây là quà sinh nhật của em, đồ ngốc."
Ngày 29 tháng 11, sau khi kết thúc công việc, anh chỉ vội vội vàng vàng nói câu "Sinh nhật vui vẻ" với Cung Tuấn.
Cậu cũng vui vẻ gửi lại một tràng cười ngây ngô.
Ngay cả câu "Quà em đâu?" cũng không hỏi, chỉ bảo anh nghỉ ngơi sớm một chút mai còn phải tiếp tục công việc.
"..." Cung Tuấn im lặng.
Cậu định đặt cái ly sang bên cạnh lại suýt nữa làm đổ nó.
Cuối cùng thì cậu nắm chặt cái ly vào trong tay.
Một người đàn ông 28 tuổi ôm một cái ly khóc lóc không dám ngẩng đầu, không dám lên tiếng.
Trương Triết Hạn chậm rãi giơ tay lên đặt ở cổ Cung Tuấn, hơi dùng sức kéo người vào trong lòng: "Phải biết kiềm chế cảm xúc chứ, em nhìn em đi đã lớn như vậy rồi còn khóc như trẻ con."
P/S: Có beta vào mượt hẳn, do cần thời gian beta nữa nên mấy ngày mới có 1c nhé.
Trong thời gian đó t sẽ đi lấp hố khác..
[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập VaiTác giả: Tây Lê TươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịCung Tuấn nhìn chằm chằm điện thoại di động, đã có hai đơn thúc giục, xách theo phần ăn của ba người, cậu tức giận dùng cánh tay đập cửa. Tiếng cười trong phòng không dừng, nghe rất rõ ràng, tiếng cười kia cách một cánh cửa, theo tiếng đập cửa của cậu mà ngừng lại. "Ai đấy?" Một giọng nam truyền đến, kèm theo tiếng cởi giày gõ xuống đất. "Giao đồ ăn!" Cung Tuấn căng họng la to. Cánh cửa theo lời đáp của cậu hé ra một khe hở, một chàng trai đầu đinh thò đầu ra nhìn cậu, trông rất hài hước. Lúc này cười có chút không phúc hậu, nhưng người này chọc đúng điểm cười của Cung Tuấn, cậu không nhịn được vui vẻ, sau đó lại mím môi hỏi: "Có phải anh Trương không?" "Phải" Trương Triết Hạn đẩy cửa ra, tiếp nhận đồ ăn, ngượng ngùng cười cười: "Giờ trời mưa, cực khổ rồi. " "Để kiếm tiền, " Cung Tuấn không có thời gian, vừa xoay người đã lao ra được vài bước rồi, chỉ quay đầu hô với người sắp đóng cửa kia: "Nhớ đánh giá tốt nhé anh Trương!" Giao đồ ăn gần hết buổi sáng, mưa chưa từng ngừng, lúc này… Edit: Hạ VũBeta: LanzixuanKhông biết có phải vì nhiều thêm một người mà căn phòng lớn như vậy lại có cảm giác náo nhiệt hơn.Trước mặt hai người bày chục món ăn và mấy chai bia còn chưa khui nhưng Cung Tuấn lại cười như đã say.Cung Tuấn nói cậu ở một mình chưa từng ăn sang như vậy.Trương Triết Hạn húp một ngụm canh cá, trong lòng hiểu rõ nên không hỏi tiếp.Cung Tuấn cười nói cậu chưa từng trải qua đêm giáng sinh với người khác, thảo nào trước giờ luôn thấy mình xui xẻo.Trương Triết Hạn phản bác lại, anh nói: "Xui xẻo không liên quan đến việc không có ai cùng trải qua đêm Giáng sinh mà là do cậu ngốc."Đêm nay Cung Tuấn nói nhiều hơn hẳn bình thường, chai bia thứ hai khui ra còn chưa uống hết nên cũng không có lý do để nghi ngờ rằng người này có say không, nhưng điệu bộ muốn nói hết tất cả của cậu làm Trương Triết Hạn lặng lẽ bỏ đi phần bia còn dư.Anh để đũa xuống không ăn nữa, dựa vào lưng ghế tập trung mà nghe Cung Tuấn dong dài kể chuyện trong nhà."Ăn xong rồi?" Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn và xong miếng cơm cuối cùng trong chén liền hỏi.Cung Tuấn gật đầu."Aizz, rốt cục ăn xong, " Trương Triết Hạn cảm thấy như đợi cả thế kỷ, anh đột nhiên phấn khích như một đứa trẻ, đứng dậy chạy đến bàn trà cầm lấy hai cái ly vừa mới cất đi: "Cho em xem nè"Trương Triết Hạn đẩy hai cái ly đến trước mặt Cung Tuấn, lần này cậu đã thấy rõ, hai cái ly hình thù kỳ lạ này thực ra là hai ly gốm làm theo đường nét của hai người.Cung Tuấn cầm lấy cái ly của Trương Triết Hạn xem kỹ từ trong ra ngoài, có thể nhìn ra cái ly này làm theo hình dáng tóc dài của anh, tuy nói có thể nhìn ra đại khái, nhưng cái này thật sự là...!làm người ta không nỡ nhìn.Trương Triết Hạn dường như biết chắc Cung Tuấn sẽ cười, anh giành trước một bước, chỉ vào Cung Tuấn, cắt ngang ý định của cậu: "Không cho cười! Không được cười!"Cung Tuấn nhếch môi im miệng, cúi đầu lấy tay mô tả thân ly, không cười không nói, cậu cảm giác bản thân nghẹn một bụng cười mà không phát ra tiếng được.Cậu đặt cái ly trên tay xuống, cầm lấy cái ly của mình quan sát ︰ "Tại sao...""Cái của anh làm trước, " Trương Triết Hạn không đợi Cung Tuấn hỏi xong đã nói︰ "Cho nên cái của anh nhìn rõ xấu, tóc cũng lệch...!Ai ya làm cái này rất mất thời gian, anh đã bỏ cả buổi chiều đấy cũng không có thời gian làm lại."Cung Tuấn chọc cái ly, không nói gì."Dù sao thì anh lấy cái của anh, cái này xấu không cho em, " Trương Triết Hạn cầm cái ly của mình lên︰ "Không...!không được chê!""Không được." Cung Tuấn đột nhiên nói."..." Trương Trước Hạn lúc đầu không kịp phản ứng, sau đó nổi giận giành lấy cái ly trong tay Cung Tuấn︰ "Anh tốn cả buổi chiều,em không được như thế! Em không được bỏ."Cung Tuấn ngẩng đầu, cướp lại cái ly " xấu" trong miệng Trương Triết Hạn︰ "Thực sự là lão cán bộ, em cầm cái ly của em để làm gì? Chúng ta phải trao đổi mới có ý nghĩa"Trương Thiết Hạn sững sờ, nước mắt lăn xuống gò má Cung Tuấn như đâm một nhát vào lòng Trương Thiết HạnRõ ràng đôi mắt thích cười như vậy mà lúc này đỏ như bị bệnh nặng."Em...!em không chuẩn bị...!Quà Giáng Sinh cho anh." Cung Tuấn gục đầu xuống cố hết sức để lời nói của mình không run.Trương Triết Hạn dùng cái ly khẽ cụng vào đầu Cung Tuấn︰ "Ai nói đây là quà giáng sinh? Giáng Sinh liên quan gì đến chúng ta? Đây là quà sinh nhật của em, đồ ngốc."Ngày 29 tháng 11, sau khi kết thúc công việc, anh chỉ vội vội vàng vàng nói câu "Sinh nhật vui vẻ" với Cung Tuấn.Cậu cũng vui vẻ gửi lại một tràng cười ngây ngô.Ngay cả câu "Quà em đâu?" cũng không hỏi, chỉ bảo anh nghỉ ngơi sớm một chút mai còn phải tiếp tục công việc."..." Cung Tuấn im lặng.Cậu định đặt cái ly sang bên cạnh lại suýt nữa làm đổ nó.Cuối cùng thì cậu nắm chặt cái ly vào trong tay.Một người đàn ông 28 tuổi ôm một cái ly khóc lóc không dám ngẩng đầu, không dám lên tiếng.Trương Triết Hạn chậm rãi giơ tay lên đặt ở cổ Cung Tuấn, hơi dùng sức kéo người vào trong lòng: "Phải biết kiềm chế cảm xúc chứ, em nhìn em đi đã lớn như vậy rồi còn khóc như trẻ con."P/S: Có beta vào mượt hẳn, do cần thời gian beta nữa nên mấy ngày mới có 1c nhé.Trong thời gian đó t sẽ đi lấp hố khác..