Kể từ đầu mùa thu, Giang Kinh đã mưa dầm dề, dường như sông Thanh An và hồ Chiêu Dương bỗng rủ nhau quyết ý tắm ướt cái thành phố này. Mạnh Tư Dao ôm con mèo Linda xuống xe, làn mưa mau hạt táp vào mặt, những làn gió lạnh từ hồ Chiêu Dương thổi lại khiến cô bất giác rùng mình. Cau mày nhìn lên, bầu trời đầy mây xám xịt cũng như cô lúc này đang trĩu nặng tâm tư. Những người từng biết Tư Dao đều không hiểu nổi một người như cô sao lại có thể buồn? Một cô gái xinh đẹp, thanh tú và linh lợi, rất hay cười, nụ cười có thể làm xiêu lòng những người khô khan nhất. Nhưng gần đây, chính xác là từ khi cha mẹ cô qua đời vào năm ngoái, dù cô vẫn thể hiện vẻ tươi tắn, trong sáng nhưng thực ra đôi lúc lại bất chợt thấy cô rầu rĩ, rồi dần dần trở nên âu sầu ủ dột, buồn bã đa nghi, nhạy cảm và dễ xúc động. Nhất là gần đây, công ty cũ mấp mé bờ vực phá sản, nơi ở cũ của cô thì đầy những bóng ma quái. Cô đã chuyển nhà, vừa để tiện đi làm ở công ty mới, vừa để đoạn tuyệt với ký ức, chấp nhận đền cho chủ…
Quyển 2 - Chương 40: Thôi miên
Đau Thương Đến ChếtTác giả: Quỷ Cổ NữTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámKể từ đầu mùa thu, Giang Kinh đã mưa dầm dề, dường như sông Thanh An và hồ Chiêu Dương bỗng rủ nhau quyết ý tắm ướt cái thành phố này. Mạnh Tư Dao ôm con mèo Linda xuống xe, làn mưa mau hạt táp vào mặt, những làn gió lạnh từ hồ Chiêu Dương thổi lại khiến cô bất giác rùng mình. Cau mày nhìn lên, bầu trời đầy mây xám xịt cũng như cô lúc này đang trĩu nặng tâm tư. Những người từng biết Tư Dao đều không hiểu nổi một người như cô sao lại có thể buồn? Một cô gái xinh đẹp, thanh tú và linh lợi, rất hay cười, nụ cười có thể làm xiêu lòng những người khô khan nhất. Nhưng gần đây, chính xác là từ khi cha mẹ cô qua đời vào năm ngoái, dù cô vẫn thể hiện vẻ tươi tắn, trong sáng nhưng thực ra đôi lúc lại bất chợt thấy cô rầu rĩ, rồi dần dần trở nên âu sầu ủ dột, buồn bã đa nghi, nhạy cảm và dễ xúc động. Nhất là gần đây, công ty cũ mấp mé bờ vực phá sản, nơi ở cũ của cô thì đầy những bóng ma quái. Cô đã chuyển nhà, vừa để tiện đi làm ở công ty mới, vừa để đoạn tuyệt với ký ức, chấp nhận đền cho chủ… Khi bác sĩ Du Thư Lượng đến bệnh viện số 7 Giang Kinh thì Tư Dao đang ngằm ngay ngắn trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi. Thấy bác sĩ Lượng vào, cô ngồi dậy: Chào bác sĩ Lượng, em phiền anh đến để xin anh giúp tìm ra căn nguyên của chứng bệnh sợ hãi không gian khép kín. Em cảm thấy lần trước anh nói rất đúng: nguyên nhân của nó có lẽ liên quan đến những cơn ác mộng mà em gặp, liệu anh có thể bắt đầu từ chi tiết này không?-Em nên biết là... trước đây tôi có ý định áp dụng phương pháp thôi miên với em. Trong điều trị, tôi thường gắng hạn chế dùng cách thôi miên, đây hoàn toàn chỉ là phong cách cá nhân. Nhưng tình hình của Tư Dao khá đặc biệt, tôi cảm nhận rằng trong ý thức của em tiềm ẩn một ký ức về sự sợ hãi không gian khép kín nên chứng bệnh này hình thành và phát triển; do đó dùng phương pháp thôi miên là thích hợp. Liệu em có ghét việc thôi miên không? Bác sĩ Lượng luôn tin ở chân lý thẳng thắn công khai đối với mọi bệnh nhân, đây cũng là một tyếu tố để anh thành công.Tư Dao nói: Dù anh dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể tìm ra căn nguyên rồi chữa khỏi bệnh cho em là được.Thư Lượng khẽ thở dài: Dù tìm được căn nguyên thì tôi cũng chỉ dám nói là sẽ cố gắng giúp em bình phục, còn khỏi hoàn toàn hay không, vẫn cần cả hai phía chúng ta cũng nỗ lực. Tôi sẽ nói với bác sĩ Tạ Tốn, mượn một gian phòng để chúng ta bắt đầu.Thao tác thôi miên kết thúc, bác sĩ Lượng cầm chiếc khăn giấy lau mồ hôi trên trán.-Thưa anh, thế nào rồi ạ? Tư Dao vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi trạng thái lơ mơ nhưng cô thấy vệt nước mắt trên mặt mnhf vẫn chưa khô hết.-Cũng hơi khó nói. Chứng sợ hãi không gian khép kín của em có liên quan đến một sự kiện thời niên thiếu, đương nhiên đó là một sự kiện không vui.-Sao lại nói thế ạ?-Vì khi hỏi đến sự kiện lần đó thì em khóc và gọi "mẹ ơi"-Gọi mẹ?-Vậy đã xảy ra chuyện gì, tại sao em bông nghĩ đến việc điều trị bằng thôi miên? Em nên nhớ hiện nay em rất cần chú ý giữ sức khỏe...-Có lẽ em đã hơi biết tại sao em hay ngủ mê như thế, tại sao em mắc chứng sợ hãi không gian khép kín. Nhưng mới chỉ là cảm giác, vẫn cần có ít thời gian nữa ..
Khi bác sĩ Du Thư Lượng đến bệnh viện số 7 Giang Kinh thì Tư Dao đang ngằm ngay ngắn trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi. Thấy bác sĩ Lượng vào, cô ngồi dậy: Chào bác sĩ Lượng, em phiền anh đến để xin anh giúp tìm ra căn nguyên của chứng bệnh sợ hãi không gian khép kín. Em cảm thấy lần trước anh nói rất đúng: nguyên nhân của nó có lẽ liên quan đến những cơn ác mộng mà em gặp, liệu anh có thể bắt đầu từ chi tiết này không?
-Em nên biết là... trước đây tôi có ý định áp dụng phương pháp thôi miên với em. Trong điều trị, tôi thường gắng hạn chế dùng cách thôi miên, đây hoàn toàn chỉ là phong cách cá nhân. Nhưng tình hình của Tư Dao khá đặc biệt, tôi cảm nhận rằng trong ý thức của em tiềm ẩn một ký ức về sự sợ hãi không gian khép kín nên chứng bệnh này hình thành và phát triển; do đó dùng phương pháp thôi miên là thích hợp. Liệu em có ghét việc thôi miên không? Bác sĩ Lượng luôn tin ở chân lý thẳng thắn công khai đối với mọi bệnh nhân, đây cũng là một tyếu tố để anh thành công.
Tư Dao nói: Dù anh dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể tìm ra căn nguyên rồi chữa khỏi bệnh cho em là được.
Thư Lượng khẽ thở dài: Dù tìm được căn nguyên thì tôi cũng chỉ dám nói là sẽ cố gắng giúp em bình phục, còn khỏi hoàn toàn hay không, vẫn cần cả hai phía chúng ta cũng nỗ lực. Tôi sẽ nói với bác sĩ Tạ Tốn, mượn một gian phòng để chúng ta bắt đầu.
Thao tác thôi miên kết thúc, bác sĩ Lượng cầm chiếc khăn giấy lau mồ hôi trên trán.
-Thưa anh, thế nào rồi ạ? Tư Dao vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi trạng thái lơ mơ nhưng cô thấy vệt nước mắt trên mặt mnhf vẫn chưa khô hết.
-Cũng hơi khó nói. Chứng sợ hãi không gian khép kín của em có liên quan đến một sự kiện thời niên thiếu, đương nhiên đó là một sự kiện không vui.
-Sao lại nói thế ạ?
-Vì khi hỏi đến sự kiện lần đó thì em khóc và gọi "mẹ ơi"
-Gọi mẹ?
-Vậy đã xảy ra chuyện gì, tại sao em bông nghĩ đến việc điều trị bằng thôi miên? Em nên nhớ hiện nay em rất cần chú ý giữ sức khỏe...
-Có lẽ em đã hơi biết tại sao em hay ngủ mê như thế, tại sao em mắc chứng sợ hãi không gian khép kín. Nhưng mới chỉ là cảm giác, vẫn cần có ít thời gian nữa ..
Đau Thương Đến ChếtTác giả: Quỷ Cổ NữTruyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámKể từ đầu mùa thu, Giang Kinh đã mưa dầm dề, dường như sông Thanh An và hồ Chiêu Dương bỗng rủ nhau quyết ý tắm ướt cái thành phố này. Mạnh Tư Dao ôm con mèo Linda xuống xe, làn mưa mau hạt táp vào mặt, những làn gió lạnh từ hồ Chiêu Dương thổi lại khiến cô bất giác rùng mình. Cau mày nhìn lên, bầu trời đầy mây xám xịt cũng như cô lúc này đang trĩu nặng tâm tư. Những người từng biết Tư Dao đều không hiểu nổi một người như cô sao lại có thể buồn? Một cô gái xinh đẹp, thanh tú và linh lợi, rất hay cười, nụ cười có thể làm xiêu lòng những người khô khan nhất. Nhưng gần đây, chính xác là từ khi cha mẹ cô qua đời vào năm ngoái, dù cô vẫn thể hiện vẻ tươi tắn, trong sáng nhưng thực ra đôi lúc lại bất chợt thấy cô rầu rĩ, rồi dần dần trở nên âu sầu ủ dột, buồn bã đa nghi, nhạy cảm và dễ xúc động. Nhất là gần đây, công ty cũ mấp mé bờ vực phá sản, nơi ở cũ của cô thì đầy những bóng ma quái. Cô đã chuyển nhà, vừa để tiện đi làm ở công ty mới, vừa để đoạn tuyệt với ký ức, chấp nhận đền cho chủ… Khi bác sĩ Du Thư Lượng đến bệnh viện số 7 Giang Kinh thì Tư Dao đang ngằm ngay ngắn trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi. Thấy bác sĩ Lượng vào, cô ngồi dậy: Chào bác sĩ Lượng, em phiền anh đến để xin anh giúp tìm ra căn nguyên của chứng bệnh sợ hãi không gian khép kín. Em cảm thấy lần trước anh nói rất đúng: nguyên nhân của nó có lẽ liên quan đến những cơn ác mộng mà em gặp, liệu anh có thể bắt đầu từ chi tiết này không?-Em nên biết là... trước đây tôi có ý định áp dụng phương pháp thôi miên với em. Trong điều trị, tôi thường gắng hạn chế dùng cách thôi miên, đây hoàn toàn chỉ là phong cách cá nhân. Nhưng tình hình của Tư Dao khá đặc biệt, tôi cảm nhận rằng trong ý thức của em tiềm ẩn một ký ức về sự sợ hãi không gian khép kín nên chứng bệnh này hình thành và phát triển; do đó dùng phương pháp thôi miên là thích hợp. Liệu em có ghét việc thôi miên không? Bác sĩ Lượng luôn tin ở chân lý thẳng thắn công khai đối với mọi bệnh nhân, đây cũng là một tyếu tố để anh thành công.Tư Dao nói: Dù anh dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể tìm ra căn nguyên rồi chữa khỏi bệnh cho em là được.Thư Lượng khẽ thở dài: Dù tìm được căn nguyên thì tôi cũng chỉ dám nói là sẽ cố gắng giúp em bình phục, còn khỏi hoàn toàn hay không, vẫn cần cả hai phía chúng ta cũng nỗ lực. Tôi sẽ nói với bác sĩ Tạ Tốn, mượn một gian phòng để chúng ta bắt đầu.Thao tác thôi miên kết thúc, bác sĩ Lượng cầm chiếc khăn giấy lau mồ hôi trên trán.-Thưa anh, thế nào rồi ạ? Tư Dao vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi trạng thái lơ mơ nhưng cô thấy vệt nước mắt trên mặt mnhf vẫn chưa khô hết.-Cũng hơi khó nói. Chứng sợ hãi không gian khép kín của em có liên quan đến một sự kiện thời niên thiếu, đương nhiên đó là một sự kiện không vui.-Sao lại nói thế ạ?-Vì khi hỏi đến sự kiện lần đó thì em khóc và gọi "mẹ ơi"-Gọi mẹ?-Vậy đã xảy ra chuyện gì, tại sao em bông nghĩ đến việc điều trị bằng thôi miên? Em nên nhớ hiện nay em rất cần chú ý giữ sức khỏe...-Có lẽ em đã hơi biết tại sao em hay ngủ mê như thế, tại sao em mắc chứng sợ hãi không gian khép kín. Nhưng mới chỉ là cảm giác, vẫn cần có ít thời gian nữa ..