Chương I: Nhặt được vịt con rồi Hôm nay Ngụy Cốc lái xe về nhà như mọi khi, dưới cột đèn đường hắn thấy một con vật nho nhỏ. Trong suy nghĩ nhiều người, có lẽ cứ lái xe cán ngang qua nó cũng chẳng có gì là to tát, dù sao cũng chỉ là một con vật không đáng nhắc đến mà thôi. Nhưng hắn không làm như vậy. Ngụy Cốc dừng xe ngay trước vật nhỏ đó, hắn xuống xe bước đến xem xét. Hắn ngồi xổm xuống, một con vịt vàng nho nhỏ đã được đặt trên lòng bàn tay tổng tài. Vừa mềm mềm lại còn nho nhỏ. Ngụy Cốc vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không rõ cảm xúc nhưng trong lòng lại đang có chút xao xuyến. Hình như chân vịt nhỏ bị thương rồi, đứng lên mấy lần đều không đứng vững nổi. Đối mặt với một con vật vừa mềm vừa manh như vậy, Ngụy Cốc bối rối không biết nên làm thế nào. Đúng lúc này vịt nhỏ đột nhiên kêu lên, nó nghiêng nghiêng đầu, cái miệng bé xíu lẹp bẹp mổ rồi lại mổ xuống lòng bàn tay hắn. "Quạc quạc quạc..." "......" Giữa đường phố yên tĩnh không một bóng người qua lại, gió thổi qua tán lá phát ra…
Chương 10
Gia Hữu Manh VịtTác giả: Nhất Oản Bạch Khai ThủyTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcChương I: Nhặt được vịt con rồi Hôm nay Ngụy Cốc lái xe về nhà như mọi khi, dưới cột đèn đường hắn thấy một con vật nho nhỏ. Trong suy nghĩ nhiều người, có lẽ cứ lái xe cán ngang qua nó cũng chẳng có gì là to tát, dù sao cũng chỉ là một con vật không đáng nhắc đến mà thôi. Nhưng hắn không làm như vậy. Ngụy Cốc dừng xe ngay trước vật nhỏ đó, hắn xuống xe bước đến xem xét. Hắn ngồi xổm xuống, một con vịt vàng nho nhỏ đã được đặt trên lòng bàn tay tổng tài. Vừa mềm mềm lại còn nho nhỏ. Ngụy Cốc vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không rõ cảm xúc nhưng trong lòng lại đang có chút xao xuyến. Hình như chân vịt nhỏ bị thương rồi, đứng lên mấy lần đều không đứng vững nổi. Đối mặt với một con vật vừa mềm vừa manh như vậy, Ngụy Cốc bối rối không biết nên làm thế nào. Đúng lúc này vịt nhỏ đột nhiên kêu lên, nó nghiêng nghiêng đầu, cái miệng bé xíu lẹp bẹp mổ rồi lại mổ xuống lòng bàn tay hắn. "Quạc quạc quạc..." "......" Giữa đường phố yên tĩnh không một bóng người qua lại, gió thổi qua tán lá phát ra… Đọc một quyển sách không thể thành thiên tài ngay, Tiêu Manh Á nhìn TV chằm chằm cả một ngày, nóng lòng muốn hiểu hết về con người làm mắt cậu vừa rát vừa sưng, khi Ngụy Cốc về nhà liền thấy cậu không ngừng dụi mắt."Làm sao thế? Đau mắt à?""Ca ca, anh về rồi! Mắt em đau quá, hôm nay ở nhà xem TV cả một ngày."Ngụy Cốc vào phòng lấy lọ thuốc nhỏ mắt ra nhỏ cho Tiêu Manh Á, vừa giáo huấn cậu vừa bóp thuốc." Sau này không được xem TV quá lâu, nhìn vào màn hình quá lâu mắt sẽ không chịu nổi.Rất nhiều người vì vậy đã bị cận thị đó."Tiêu Manh Á ngẩng đầu mở to mắt long lanh nhìn Ngụy Cốc.Thuốc nhỏ mắt chảy vào tròng mắt Tiêu Manh Á, cậu chớp chớp mắt.Cảm giác bị nước rơi vào mắt là lạ nhưng thuốc nhỏ mắt lành lạnh, tròng mắt cũng dễ chịu hơn nhiều.Cậu hỏi: "Cận thị là cái gì?""Cận thị xảy ra khi trục nhãn cầu phồng lên, khiến những tia sáng đi vào mắt hội tụ tại một điểm trước võng mạc thay vì đúng ngay tại võng mạc.Nói đơn giản thì cậu sẽ không nhìn được những thứ ở xa, nghiêm trọng thì cách hai, ba mét đã không nhìn rõ được.""Đáng sợ như vậy ư? Không có cách nào chữa khỏi sao?" Tiêu Manh Á hối hận, nếu biết trước xem TV sẽ bị cận thị cậu thà học cách làm người chậm một chút còn hơn là bị cận."Ca ca, có phải em bị cận thị rồi không? Bây giờ em không thấy rõ anh."Ngụy Cốc nhìn Tiêu Manh Á đang lo lắng sốt ruột, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên.Vịt nhỏ thật đáng yêu......!Ngụy Cốc vươn bàn tay dày rộng xoa xoa đầu Tiêu Manh Á, cảm giác mềm mại từ mái tóc cậu truyền vào tay."Đừng lo lắng, cậu mới xem có một ngày không bị cận ngay được.Sau này chú ý một chút, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."Sau khi biết được đáp án mình sẽ không bị cận thị, Tiêu Manh Á thầm thở phào nhẹ nhõm.Tâm trạng thả lỏng, cậu liền thấy đặc biệt đói, như là chứng minh cho suy nghĩ của Tiêu Manh Á, bụng cậu vô cùng phối hợp kêu lên ọc ọc ~~ ọc ọc ọc............!"Không ăn gì lót dạ sao? Trong tủ lạnh đã hết nguyên liệu nấu ăn, ngày mai tôi đưa cậu đi mua quần áo với mua thêm đồ ăn, hôm nay ăn tạm cơm hộp đã.Cậu muốn ăn gì không?".
Đọc một quyển sách không thể thành thiên tài ngay, Tiêu Manh Á nhìn TV chằm chằm cả một ngày, nóng lòng muốn hiểu hết về con người làm mắt cậu vừa rát vừa sưng, khi Ngụy Cốc về nhà liền thấy cậu không ngừng dụi mắt.
"Làm sao thế? Đau mắt à?"
"Ca ca, anh về rồi! Mắt em đau quá, hôm nay ở nhà xem TV cả một ngày."
Ngụy Cốc vào phòng lấy lọ thuốc nhỏ mắt ra nhỏ cho Tiêu Manh Á, vừa giáo huấn cậu vừa bóp thuốc.
" Sau này không được xem TV quá lâu, nhìn vào màn hình quá lâu mắt sẽ không chịu nổi.
Rất nhiều người vì vậy đã bị cận thị đó."
Tiêu Manh Á ngẩng đầu mở to mắt long lanh nhìn Ngụy Cốc.
Thuốc nhỏ mắt chảy vào tròng mắt Tiêu Manh Á, cậu chớp chớp mắt.
Cảm giác bị nước rơi vào mắt là lạ nhưng thuốc nhỏ mắt lành lạnh, tròng mắt cũng dễ chịu hơn nhiều.
Cậu hỏi: "Cận thị là cái gì?"
"Cận thị xảy ra khi trục nhãn cầu phồng lên, khiến những tia sáng đi vào mắt hội tụ tại một điểm trước võng mạc thay vì đúng ngay tại võng mạc.
Nói đơn giản thì cậu sẽ không nhìn được những thứ ở xa, nghiêm trọng thì cách hai, ba mét đã không nhìn rõ được."
"Đáng sợ như vậy ư? Không có cách nào chữa khỏi sao?" Tiêu Manh Á hối hận, nếu biết trước xem TV sẽ bị cận thị cậu thà học cách làm người chậm một chút còn hơn là bị cận.
"Ca ca, có phải em bị cận thị rồi không? Bây giờ em không thấy rõ anh."
Ngụy Cốc nhìn Tiêu Manh Á đang lo lắng sốt ruột, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên.
Vịt nhỏ thật đáng yêu......!
Ngụy Cốc vươn bàn tay dày rộng xoa xoa đầu Tiêu Manh Á, cảm giác mềm mại từ mái tóc cậu truyền vào tay.
"Đừng lo lắng, cậu mới xem có một ngày không bị cận ngay được.
Sau này chú ý một chút, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."
Sau khi biết được đáp án mình sẽ không bị cận thị, Tiêu Manh Á thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng thả lỏng, cậu liền thấy đặc biệt đói, như là chứng minh cho suy nghĩ của Tiêu Manh Á, bụng cậu vô cùng phối hợp kêu lên ọc ọc ~~ ọc ọc ọc............!
"Không ăn gì lót dạ sao? Trong tủ lạnh đã hết nguyên liệu nấu ăn, ngày mai tôi đưa cậu đi mua quần áo với mua thêm đồ ăn, hôm nay ăn tạm cơm hộp đã.
Cậu muốn ăn gì không?".
Gia Hữu Manh VịtTác giả: Nhất Oản Bạch Khai ThủyTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcChương I: Nhặt được vịt con rồi Hôm nay Ngụy Cốc lái xe về nhà như mọi khi, dưới cột đèn đường hắn thấy một con vật nho nhỏ. Trong suy nghĩ nhiều người, có lẽ cứ lái xe cán ngang qua nó cũng chẳng có gì là to tát, dù sao cũng chỉ là một con vật không đáng nhắc đến mà thôi. Nhưng hắn không làm như vậy. Ngụy Cốc dừng xe ngay trước vật nhỏ đó, hắn xuống xe bước đến xem xét. Hắn ngồi xổm xuống, một con vịt vàng nho nhỏ đã được đặt trên lòng bàn tay tổng tài. Vừa mềm mềm lại còn nho nhỏ. Ngụy Cốc vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không rõ cảm xúc nhưng trong lòng lại đang có chút xao xuyến. Hình như chân vịt nhỏ bị thương rồi, đứng lên mấy lần đều không đứng vững nổi. Đối mặt với một con vật vừa mềm vừa manh như vậy, Ngụy Cốc bối rối không biết nên làm thế nào. Đúng lúc này vịt nhỏ đột nhiên kêu lên, nó nghiêng nghiêng đầu, cái miệng bé xíu lẹp bẹp mổ rồi lại mổ xuống lòng bàn tay hắn. "Quạc quạc quạc..." "......" Giữa đường phố yên tĩnh không một bóng người qua lại, gió thổi qua tán lá phát ra… Đọc một quyển sách không thể thành thiên tài ngay, Tiêu Manh Á nhìn TV chằm chằm cả một ngày, nóng lòng muốn hiểu hết về con người làm mắt cậu vừa rát vừa sưng, khi Ngụy Cốc về nhà liền thấy cậu không ngừng dụi mắt."Làm sao thế? Đau mắt à?""Ca ca, anh về rồi! Mắt em đau quá, hôm nay ở nhà xem TV cả một ngày."Ngụy Cốc vào phòng lấy lọ thuốc nhỏ mắt ra nhỏ cho Tiêu Manh Á, vừa giáo huấn cậu vừa bóp thuốc." Sau này không được xem TV quá lâu, nhìn vào màn hình quá lâu mắt sẽ không chịu nổi.Rất nhiều người vì vậy đã bị cận thị đó."Tiêu Manh Á ngẩng đầu mở to mắt long lanh nhìn Ngụy Cốc.Thuốc nhỏ mắt chảy vào tròng mắt Tiêu Manh Á, cậu chớp chớp mắt.Cảm giác bị nước rơi vào mắt là lạ nhưng thuốc nhỏ mắt lành lạnh, tròng mắt cũng dễ chịu hơn nhiều.Cậu hỏi: "Cận thị là cái gì?""Cận thị xảy ra khi trục nhãn cầu phồng lên, khiến những tia sáng đi vào mắt hội tụ tại một điểm trước võng mạc thay vì đúng ngay tại võng mạc.Nói đơn giản thì cậu sẽ không nhìn được những thứ ở xa, nghiêm trọng thì cách hai, ba mét đã không nhìn rõ được.""Đáng sợ như vậy ư? Không có cách nào chữa khỏi sao?" Tiêu Manh Á hối hận, nếu biết trước xem TV sẽ bị cận thị cậu thà học cách làm người chậm một chút còn hơn là bị cận."Ca ca, có phải em bị cận thị rồi không? Bây giờ em không thấy rõ anh."Ngụy Cốc nhìn Tiêu Manh Á đang lo lắng sốt ruột, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên.Vịt nhỏ thật đáng yêu......!Ngụy Cốc vươn bàn tay dày rộng xoa xoa đầu Tiêu Manh Á, cảm giác mềm mại từ mái tóc cậu truyền vào tay."Đừng lo lắng, cậu mới xem có một ngày không bị cận ngay được.Sau này chú ý một chút, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."Sau khi biết được đáp án mình sẽ không bị cận thị, Tiêu Manh Á thầm thở phào nhẹ nhõm.Tâm trạng thả lỏng, cậu liền thấy đặc biệt đói, như là chứng minh cho suy nghĩ của Tiêu Manh Á, bụng cậu vô cùng phối hợp kêu lên ọc ọc ~~ ọc ọc ọc............!"Không ăn gì lót dạ sao? Trong tủ lạnh đã hết nguyên liệu nấu ăn, ngày mai tôi đưa cậu đi mua quần áo với mua thêm đồ ăn, hôm nay ăn tạm cơm hộp đã.Cậu muốn ăn gì không?".