Tự do là cánh chim trời, còn em, em là sợi xích.   "Hôm ấy, tôi ra bờ sông hóng gió đêm.   Đèn đường mùa hạ rọi sáng chói chang.   Vừa tháo kính, thế giới xung quanh hiện ra, nhòa thành những vệt sáng lung linh, mờ ảo.   Nhờ vậy, người ấy không thấy tôi.   Cũng nhờ vậy, tôi thấy người."   Mọi chuyện bắt đầu khác thường từ một trận cảm kéo dài cả hai tháng, rồi biến chứng thành viêm phổi.   Một cô bạn, cả nhà là cao thủ chuyên mấy chuyện tâm linh, giới thiệu cho cô một thầy. Thầy tự xưng là đạo sĩ phái Mao Sơn, vừa gặp đã phán nhà cô phong thủy xấu, tổ tiên nghiệp nặng, lại còn có đến bốn năm thứ tà đạo bám theo.   Giữa thời buổi này, người bình thường mấy ai tin vào mấy lời đó. Thế nên cô cũng chỉ xem như chuyện phiếm, tám nhăng cuội với thầy. Đến khi thầy hét giá "6888 tệ" rồi đòi làm lễ online, cô đành chào thua, tắt luôn khung chat.   Tiện tay chặn luôn cả cô bạn kia.   Ghét nhất cái kiểu chơi nhau thế này.   "Khương Nhan Lâm, sao dạo này toàn gặp mấy ca khó đỡ thế?"   Cô bạn thân…

Truyện chữ