Edit: phuong_bchii   __________________   "Tô Xướng, em đã mơ một giấc mơ."   Vu Chu mơ mơ màng màng, cọ đầu vào Tô Xướng.   "Mơ gì vậy?"   "Em mơ thấy lúc chúng ta chưa quay lại với nhau, chị tìm em làm kịch, sau đó tiến hành với em một chút, cái gì ấy nhỉ, cưỡng đoạt."   "Cưỡng... đoạt?" Tô Xướng vươn cánh tay, để Vu Chu gối lên.   Vu Chu thỏa mãn rúc mình trong khuỷu tay Tô Xướng, vòng qua eo cô, lại móc nút áo ngủ của cô, cố gắng nhớ lại: "Ừ, em mơ thấy chúng ta không phải làm kịch sao, chị yêu em đến không chịu nổi, nhưng lại không chiếm được em, đến mùa thứ hai, chị đã nói, nếu như em không làm lành với chị, chị sẽ không thu âm nữa."   Lồng ngực hơi chấn động, nàng nghe thấy Tô Xướng cười, nhưng nụ cười của cô cũng nho nhã mà hàm súc giống như chủ nhân, chỉ mang theo vài khí âm, lại hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"   "Sau đó, cái đó, vì để thu kịch thuận lợi, nên em đã nhẫn nhục đồng ý."   "Nhẫn nhục?" Tô Xướng nhẹ nhàng lặp lại, hiển nhiên không hài lòng với cái từ này cho lắm…

Truyện chữ