Mạc Tiểu Nghiêu chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình có khả năng dừng lại ở tuổi hai mươi tư. Người già thường nói năm tuổi là năm hạn, suốt cả năm làm gì cũng không suôn sẻ. Vốn dĩ Mạc Tiểu Nghiêu không tin mấy, xong vào khoảnh khắc trước khi ý thức tan biến, cô đã tin rồi. Chẳng biết năm nay có phải là năm tuổi của Trái đất không nhỉ? Ba phút trước, khoảnh khắc Mặt trời vừa lặn xuống, cuối cùng Trái đất cũng chán ghét lũ ký sinh chỉ biết vòi vĩnh mà không biết báo đáp trên người mình, thế là nó đã chọn cách tự nổ tung để được giải thoát. Lúc ấy Mạc Tiểu Nghiêu vừa mới tan làm, cô đang sải bước trên đôi cao gót thì chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội. Cô ngồi xổm xuống để giữ thăng bằng theo bản năng, ngay sau đó, những viên gạch lát vỉa hè bắt đầu nứt ra theo hình dạng ban đầu của chúng. Tiếng la hét thất thanh của mọi người vang lên không ngớt, những tiếng khóc lóc chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ Mạc Tiểu Nghiêu. Lúc này hai chân cô đang giẫm lên trên hai viên gạch hình…
Tác giả: