Đường Tiểu Trì cõng một túi nhỏ trên lưng từng bước đi xuống núi, mãi tận khi ra đến lãnh địa của Bách Thảo Môn mới lau hai hàng nước mắt quay đầu lại nhìn sơn môn. Mây mù quanh quẩn làm cho cậu không nhìn thấy rõ Tiển Lăng Các - nơi bản thân đã sống trăm năm. Đường Tiểu Trì nhìn nửa ngày mới xoa đôi mắt hồng hồng tiếp tục đi. Lúc này, tại Tẩy Tâm Các, Trưởng môn và các Trưởng lão đều có mặt đông đủ. Linh trà nằm trên tay không ai để ý đến. Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm Hoán Thần Kính, nhìn thân ảnh nhỏ gầy kia chậm rãi rời đi, nhìn cậu khóc nhè, tâm của mọi người đều chua xót hận không thể khóc lớn một tràng. Thấy Đường Tiểu Trì cuối cùng cũng rời khỏi Bách Thảo Môn. Trưởng môn Ung Bạch không khỏi thở dài: "Tiểu sư thúc mới vừa qua trăm tuổi, lại chưa từng rời khỏi sơn môn. Lần này một thân một mình xuống núi, có phải quá mức khó khăn hay không? Không bằng ta phái đồ đệ theo sau xem trừng, cũng miễn cho Tiểu sư thúc gặp phải khó khăn trên đường." "Đúng, đúng. Huyền Thâm là…
Tác giả: